“Ừm, tông môn trong mây mù là Vô Đạo Tông, làm sao vậy?”
Bạch Trạch gật đầu thừa nhận.
“Vậy… Vậy hai vị vừa rồi là?”
Ninh Phàm có chút không dám tin, hít sâu một hơi.
“Hai vị vừa rồi là đệ tử của Vô Đạo Tông.”
Bạch Trạch cảm thấy đệ tử của lão ta hơi kỳ lạ.
“Sư, sư, sư tôn, ta có thể hối hận không?”
Ninh Phàm nuốt nước bọt, kích động tới mức đều không thể nói rõ ràng.
“Hối hận? Ngươi hối hận chuyện gì?”
Bạch Trạch nhíu mày, dò hỏi.
“Sư tôn, ta không muốn bái nhập tông môn của ngươi, ta có thể bái nhập Vô
Đạo Tông hay không?”
Ninh Phàm không quan tâm những lời này có thích hợp hay không, nói thẳng ra
miệng.
Đây chính là tông môn trong truyền thuyết.
Nếu hắn ta có thể bái nhập, vậy hắn ta… Vậy hắn ta cho dù chết cũng nguyện ý.
Trong truyền thuyết, đây là tông môn tuyệt thế khủng bố truyền thừa 300 vạn
năm!
Bạch Trạch: “…”
Đệ tử hối hận còn được sao?
Nói ra, không chỉ đệ tử hối hận, lão ta cũng hối hận.
Vì sao lão ta muốn dẫn đệ tử tới bên cạnh Vô Đạo Tông xây tông môn?
Có danh tiếng khủng bố của Vô Đạo Tông ở phía trước, người nào còn muốn
bái lão ta làm vi sư?
Trong lòng Bạch Trạch vô cùng ảo não, nhưng không có biện pháp, trước mắt
lão ta tuyệt đối không thể để đệ tử này rời đi.
“Đồ nhi, ngươi đừng nhìn tên tuổi của Vô Đạo Tông lớn, nhưng trên thực tế chỉ
như vậy, tông môn của chúng ta không kém Vô Đạo Tông chút nào, Vô Đạo
Tông mạnh nhất, nhưng tông chủ của bọn họ, cũng là Sở đạo hữu.”
“Thực tế, ta không kém vị Sở đạo hữu kia quá nhiều, ừm… Cùng lắm chỉ kém
một chút.”
Bạch Trạch chậm rãi mở miệng, muốn kéo hình tượng trong lòng đệ tử này.
Nhưng lão ta nói xong thì phát hiện.
Cho dù lão ta nói thế nào, vậy mà đệ tử này đều không để ý tới lão ta.
Hơn nữa, đệ tử này luôn miệng lẩm bẩm nói.
“Vô Đạo Tông!”
“Thái Nhất Kiếm Tông, Âm Dương Trận Tông, man hoàng, tạo hóa kỳ
thánh…”
“Ta muốn tiến vào Vô Đạo Tông, có thể không đủ tư chất hay không?”
“Không bằng tiến vào một trong bốn Thánh Địa kia thì hơn!”
Ninh Phàm không ngừng lẩm bẩm, rõ ràng là cảm xúc rất kích động.
Bạch Trạch: “?”
Không ngờ ta nói nhiều như vậy, ngươi không nghe thấy?
Bạch Trạch hơi tức giận, tốt xấu gì lão ta cũng là nhân vật mạnh.
Không hiểu sao lão ta có chút muốn tìm Sở Duyên đấu một trận.
Nhìn xem ai mạnh hơn, khiến đệ tử này thấy rõ!
Nhưng nghĩ tới Sở Duyên đã “thông đồng làm bậy” với Thiên Địa, lão ta lập tức
nhụt chí…
…
Trên ngọn núi bên cạnh núi Thiên Vụ.
Dưới sự cố gắng của Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân rất nhanh một tông môn được
thành lập.
Nhưng mà nói một cách chính xác, là mình Đồ Tuyết Hi xây dựng.
Đồ Dạ Lân không tinh thông phương diện kiến tạo, bận rộn mấy ngày, cũng
không bằng Đồ Tuyết Hi bận việc nửa canh giờ.
Đồ Tuyết Hi am hiểu, là quá trình từ không đến có, loại chuyện xây dựng tông
môn này, đối với nàng mà nói là chuyện rất đơn giản.
Cho nên ở trên tay Đồ Tuyết Hi, nửa canh giờ thành lập sơ hình của một tông
môn.
Đồ Tuyết Hi chỉ thành lập sơ hình của tông môn.
Trong tình huống không biết Bạch Trạch muốn thành lập tông môn như thế nào,
nàng không dám tùy tiện kiến tạo.
Cho nên xây sơ hình, rồi không tiếp tục xây dựng nữa.
Đồ Tuyết Hi đợi xây cất xong, thì cùng Đồ Dạ Lân bay xuống dưới ngọn núi,
tìm Bạch Trạch giảng giải rõ ràng.
“Bạch tiền bối, nền móng của tông môn bọn ta đã xây xong, còn lại phải dựa
vào Bạch tiền bối tự mình làm.”
Đồ Tuyết Hi đứng ra, cung kính nói.
“Ừm, làm phiền hai người rồi.”
Bạch Trạch dẫn theo Ninh Phàm đi tới, cười gật đầu.
“Không phiền, nếu Bạch tiền bối không còn chuyện gì, vậy hai bọn ta cáo lui
trước.”
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân liếc nhau một cái, sau đó Đồ Tuyết Hi mở miệng
nói.
“Ừm.”
Đương nhiên là Bạch Trạch không có ý giữ hai hồ yêu lại, gật đầu.
Nghe thấy những lời này.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân không do dự, chuẩn bị quay trở về bên núi Thiên
Vụ.
Nhưng không đợi hai người khởi hành.
Bạch Trạch đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng gọi hai người lại.
“Hai ngươi đợi đã.”
Bạch Trạch mở miệng, đúng lúc gọi hai người lại.
“Bạch tiền bối còn chuyện gì sao?”
Đồ Tuyết Hi quay đầu hỏi một câu.
“Đúng là có chuyện… Ừm, Dạ Lân tiểu hữu, làm phiền ngươi giúp ta trông
chừng đồ nhi yếu kém này, Tuyết Hi tiểu hữu theo ta lên núi nói chuyện.”
Bạch Trạch cười nói.
“Được.”
Đồ Tuyết Hi hơi gật đầu, không từ chối.
Nàng xua tay với Đồ Dạ Lân.
Đồ Dạ Lân cũng hiểu rõ ý của Đồ Tuyết Hi, bảo hắn ta ở bên này, gật đầu,
đương nhiên là hắn ta không từ chối.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Trạch và Đồ Tuyết Hi bay lên, bay về phía ngọn núi.
Một đường đi tới khu rừng, mới dừng lại.
Hai người đều đứng dưới một cái cây, đứng xa nhau.
“Bạch tiền bối, xin hỏi có chuyện gì?”