Bình cảnh của lão ta lập tức bùng nổ, không biết biến mất đi nơi nào, pháp lực
của giảm đi một chút.
Đã xảy ra chuyện như vậy, sao tông chủ Huyền Cực có thể không giận?
Hoàn toàn là tai họa bất ngờ.
“Tông chủ, chuyện này bọn ta cũng không rõ lắm, chiếc thuyền là của Tung
trưởng lão, bọn ta thấy là thuyền của Tung trưởng lão thì không quản nhiều, có
quỷ mới biết vậy mà Tung trưởng lão đâm vào đại điện tông chủ.”
Một trưởng lão run lẩy bẩy giải thích.
“Vậy Tung trưởng lão đâu?”
Tông chủ Huyền Cực lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.
“Đã chết, chết trong nổ mạnh, nhưng mà nhìn bộ dạng, không giống bị thương
do nổ mạnh, mà giống như Tung trưởng lão tự sát.”
Lại có một trưởng lão mở miệng trả lời.
“Vậy còn ai sống sót không?”
Tông chủ Huyền Cực hỏi một câu.
Mấy trưởng lão liếc nhau một cái, đều im lặng.
Một lát sau, một trưởng lão đi ra.
“Tông chủ, người sống sót chỉ có một, dựa theo lời người sống sót nói, hình như
là Tung trưởng lão đột nhiên muốn hạch tâm khống chế thuyền, sau đó ra lệnh,
đâm xuống phía dưới.”
Trưởng lão nói như vậy.
“Hả? Thông thường trong truyền, không phải đều có trăm đệ tử ở đó sao?
Những đệ tử này đều đang làm gì? Đều đang làm cơm à?”
Tông chủ Huyền Cực mở to hai mắt nhìn, có chút phẫn nộ nói.
“Những đệ tử này… Nghe nói là Tung trưởng lão hủy hạch tâm khống chế,
cộng thêm tốc độ quá nhanh, bọn họ không kịp phản ứng, cho nên không có bất
cứ động tác gì.”
Trưởng lão kia nhỏ giọng trả lời.
“Vậy chuyện này do ai thanh toán?”
Tông chủ Huyền Cực giận quá hóa cười.
Tung trưởng lão đã chết, những đệ tử này đa số cũng đã chết.
Rõ ràng là không có người chịu trách nhiệm?
Vậy chuyện lão ta bị quấy rối, cứ như vậy à?
Nghe thấy những lời này, đám trưởng lão đâu dám trả lời.
Cả đám cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Lúc này bọn họ nói chuyện, nếu là tông chủ bảo bọn họ chịu trách nhiệm, vậy
chẳng phải bọn họ rất oan ư?
Cho nên đánh chết bọn họ cũng không dám nói lời nào.
Tông chủ Huyền Cực nhìn thấy cảnh tượng này, cũng biết ý nghĩ của đám
trưởng lão, vung mạnh ống tay áo.
“Được rồi, đều đi xuống cả đi, nhanh chóng xây dựng lại đại điện tông chủ, che
giấu phong ba này đi.”
Tông chủ Huyền Cực hừ lạnh một tiếng, không thể nói gì hơn.
“Dạ, tông chủ!”
Mấy trưởng lão nghe thấy những lời này, vội vàng lùi xuống, không dám nhiều
lời nữa.
Tông chủ Huyền Cực thấy đám trưởng lão lùi ra ngoài, hơi híp mắt.
Tung trưởng lão không có lý do khống chế thuyền va chạm tông môn, sau đó tự
sát…
Vì sao lão ta luôn cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
Trong ngoài đều lộ ra hương vị thần bí.
“Chẳng lẽ có người nhằm vào Thiên Diễn Tông ta?”
Trong lòng tông chủ Huyền Cực hiện lên ý niệm như vậy.
Nhưng mà ý niệm này mới xuất hiện, đã bị lão ta phủ quyết.
Hiện giờ Thiên Diễn Tông bọn họ xem như là nửa bước Thánh Địa, cách Thánh
Địa chân chính chỉ thiếu chút nữa.
Tông môn dưới Thánh Địa không dám đắc tội bọn họ.
Những Thánh Địa chân chính thì khinh thường bọn họ, căn bản lười để ý tới
bọn họ.
Trong Trung Châu, người nào lại có công phu này tới tính kế bọn họ.
“Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều.”
Tông chủ Huyền Cực lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
…
Bên kia.
Mấy trưởng lão đi từ trong đại điện ra, vừa đi, bọn họ vừa nói chuyện với nhau.
“Phù, còn tưởng tông chủ muốn bắt chúng ta gánh chuyện này, làm ta sợ muốn
chết, không ngờ tông chủ không cần chúng ta gánh chuyện này.”
“Đúng vậy, ta sợ tông chủ chọn trúng ta, cúi đầu sắp kề tận mặt đất.”
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện này là sao đây, quá quỷ dị, vậy mà Tung
trưởng lão không lý do làm như thế, ta nhớ rõ khi Tung trưởng lão đi rất tốt
mà.”
“Chẳng lẽ chuyện giữa lão phu và đạo lữ của Tung trưởng lão, bị Tung trưởng
lão phát hiện ra?”
“Hả? Ngươi làm chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, chính là hẹn đạo lữ của Tung trưởng lão ra ngoài cùng lịch
lãm một chút, căn bản không xảy ra chuyện gì, cho nên rốt cuộc vì sao Tung
trưởng lão trở nên cực đoan như vậy…”
Đám trưởng lão đều cảm thấy khó mà tin.
Hoàn toàn không ngờ tới trong ngày thường, Tung trưởng lão nghiêm túc muốn
chết sẽ làm ra chuyện cực đoan như thế.
Trực tiếp khống chế thuyền va chạm vào đại điện tông chủ, còn tự sát.
Các trưởng lão đi ra khỏi đại điện, đang chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, bọn họ ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về
phía trước.
Ở phía trước bọn họ, rất nhiều đệ tử đi tới đi lui, đây đó đều vô cùng bận rộn.
Toàn bộ xem như rất bình thường…
Nhưng đám trưởng lão cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng bọn họ không
thể nói không đúng chỗ nào, chỉ cảm thấy những đệ tử này không thích hợp.
“Các ngươi cũng đã nhìn ra ư?”
Bỗng nhiên có một trưởng lão dẫn đầu mở miệng, hỏi.
“Ừm, vì sao ta cảm thấy những đệ tử này hơi kỳ lạ nhỉ?”
Lại có một trưởng lão mở miệng.
Các trưởng lão khác đều có ý này