Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 534

Lão ta quay đầu nhìn đám đệ tử bị lão ta áp chế, trong lòng càng lúc càng nghi

ngờ hơn.

Vì sao bên này mới xảy ra chuyện, đệ tử bên khác đã lập tức biết rõ, còn trực

tiếp xuất phát tới Triều Tiên Điện?

Liên tiếp xảy ra chuyện trong gần đây, khiến tông chủ Huyền Cực cảm thấy một

chút hương vị khác thường.

Vốn là thuyền va chạm đại điện tông chủ…

Sau đó lại là chuyện của Triều Tiên Điện gì đó…

Điều này khiến tông chủ Huyền Cực không hiểu sao lại có một loại cảm giác.

Thiên Diễn Tông bọn họ, hình như…

Hình như trở nên khác rồi.

Trong ngoài giống như có một tầng sương mù bao phủ Thiên Diễn Tông bọn

họ.

“Chẳng lẽ thực sự có người đang tính kế Thiên Diễn Tông?”

Trong lòng tông chủ Huyền Cực xuất hiện ý niệm như vậy.

Nhưng trái lo phải nghĩ, lão ta không nghĩ ra Thiên Diễn Tông bọn họ từng đắc

tội người nào.

Người nào có năng lực lớn như vậy tính kế cả Thiên Diễn Tông.

“Thôi, có thể là ta suy nghĩ nhiều quá.”

Tông chủ Huyền Cực lắc đầu.

Lão ta cúi đầu nhìn thoáng qua đám đệ tử, dự định nói chuyện với đám đệ tử

này, bảo bọn họ đừng kích động như vậy.

Lão ta nghĩ vậy, lập tức hủy bỏ uy áp, bắt đầu nói đạo lý với đệ tử.

Vừa nói, đã là nửa canh giờ.

Đối mặt với đám đệ tử ủng hộ lão ta, tông chủ Huyền Cực không quát lớn quá

nhiều, mà kiên nhẫn giảng giải.

Đợi lão ta nói xong, thấy mấy đệ tử đều lộ ra biểu cảm “hiểu ra”, lúc này mới an

tâm.

“Được rồi, ta còn cần tới Triều Tiên Điện một chuyến, các ngươi hãy đi về tu

luyện trước, trăm ngàn lần đừng lăn qua lăn lại nữa, biết không?”

Tông chủ Huyền Cực cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên ôn hòa.

“Đã rõ.”

Đám đệ tử đều gật đầu.

Nghe thấy những lời này, cuối cùng tông chủ Huyền Cực cũng yên tâm.

Lão ta xua tay, sau đó bay về phía Triều Tiên Điện.

Lão ta mới bay không lâu, bỗng nhiên nhớ tới mình còn chưa lấy pháp bảo,

pháp bảo vẫn đang ở trong đại điện của phó tông chủ.

Lão ta bay tới gần đại điện của phó tông chủ, từng giọng nói truyền vào lỗ tai

lão ta.

“Lật đổ Triều Tiên Điện! Báo thù cho tông chủ!”

Tông chủ Huyền Cực: “?”

Những lời ta mới nói đều vô ích sao?



Bên Trung Châu bởi vì sự tồn tại của Tô Hề, tiến vào một hồi phong ba.

Đương nhiên nhân vật chính của phong ba là Thiên Diễn Tông và Triều Tiên

Điện.

Hiện giờ tình hình của hai tông môn này trở nên vô cùng vi diệu.

Vô số đệ tử của Thiên Diễn Tông đánh tới Triều Tiên Điện, tuy sau này cấp cao

của Thiên Diễn Tông giải thích, nói là hiểu lầm, nhưng rõ ràng là Triều Tiên

Điện không có khả năng coi như không có chuyện này.

Hai bên không xảy ra bất cứ chiến tranh gì, chỉ kiêng kị đối phương.

Thiên Diễn Tông sợ thực lực của Triều Tiên Điện, dù sao Triều Tiên Điện xứng

với tên thực Thánh Địa.

Triều Tiên Điện cũng hiểu được không tổn thất quá nhiều, không cần phải tuyên

chiến với một tông môn nửa bước Thánh Địa, mà nửa bước Thánh Địa này còn

có một số mạng lưới quan hệ, không cẩn thận sẽ gặp phiền phức.

Nhưng tuy hai bên không chiến đấu, nhưng tình hình hiện giờ cũng vô cùng

khẩn trương, một khi có kíp nổ gì, như vậy hai tông sẽ xảy ra chiến đấu.

Nhưng không biết kíp nổ này có thể hạ xuống hay không.

Tóm lại, hai bên đều cố gắng kìm nén, tránh tạo thành cục diện tệ hơn.

Chẳng qua, Tô Hề căn bản không cho phép trường hợp như vậy tiếp tục, nàng

vẫn khống chế toàn bộ trong vô hình…



Cùng lúc đó, trong khu vực Đông Châu, thành Ngân Nguyệt, khách điếm Tiên

Túy.

Một ngày này, Sở Duyên đang ngồi ở tầng ba, vừa uống trà, vừa nhìn đào kép

được mời đến cách đó không xá hát, rất vui tai.

Dù sao Sở Duyên rất hưởng thụ loại cuộc sống như vậy.

Nhưng mà đáng tiếc, hắn vẫn luôn lấy “sự nghiệp làm trọng”, phải tìm đồ đệ

mới được.

Sở Duyên cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.

Đã mấy ngày rồi, lúc trước con hàng chưởng quầy kia nói hai ngày, vậy mà kéo

dài tới tận mấy ngày.

Nhưng mà Sở Duyên không để ý.

Bởi vì chưởng quầy thường truyền tin tức tới, theo tin tức truyền từ hai ngày

trước tới, nói là có tin tức của bát âm chi nhạc, chưởng quầy đang tìm hiểu cụ

thể, cho nên có khả năng còn cần mấy ngày.

Cho nên Sở Duyên mới không để ý, lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng mà tính thời gian, hiện giờ đã tới thời hạn.

Ngay khi Sở Duyên nghĩ như vậy, cửa tầng ba đột nhiên có người gõ.

Cốc cốc cốc…

Âm thanh này cũng cắt ngang đào kép đang hát.

Người kia nhìn về phía Sở Duyên, Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, bảo người kia

lui ra, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

“Vào đi.”

Sở Duyên nhẹ giọng nói.

Hương vị chủ nhà được hắn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Không biết, còn tưởng khách điếm là nhà hắn.

“Tông chủ, ta đã trở về.”

Chỉ thấy chưởng quầy hưng phấn đi tới.

“Ừm, tin tức đã điều tra thế nào?”

Sở Duyên hơi duỗi thẳng lưng, nhìn về phía chưởng quầy dò hỏi.
Bình Luận (0)
Comment