“Có tin tức, có tin tức, tông chủ ta tra được tin, cái gọi là bát âm chi nhạc này,
chính là tám kiện nhạc khí cùng diễn tấu, tám kiện nhạc khí cần tám người tinh
thông diễn, dưới hiểu ngầm sẽ sinh ra bát âm chi nhạc!”
Chưởng quầy vô cùng cao hứng nói.
Giống như làm việc cho Sở Duyên, làm xong lão ta vô cùng cao hứng.
“Chuyện này bổn tọa biết, vậy ngươi có biết, bây giờ còn có người biết bát âm
chi nhạc này hay không? Hay là nói, tám người kia có được bát âm chi nhạc
không?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
Quan trọng nhất là, phải tìm được bát âm chi nhạc mới được.
Tin tức cụ thể của bát âm chi nhạc, cho dù biết rõ, trên thực tế cũng không có
tác dụng gì.
Hắn muốn chính là, làm thế nào tìm được bát âm chi nhạc.
“Tông chủ, chuyện này ta cũng đã hỏi thăm, có một chút tin tức như thế này,
nhưng tin tức không chắc chắn lắm.”
Chưởng quầy nhắc tới điểm này, có chút do dự.
Bởi vì lão ta không thể chắc chắn tin tức này là thật hay giả.
Do dự có nên nói ra hay không.
“Nói đi.”
Sở Duyên không để ý lắm, xua tay nói.
“Tông chủ, dựa theo ta hỏi thăm, trên đời này đã không còn ai có thể diễn tấu
bát âm chi nhạc, bát âm chi nhạc đã sớm tuyệt tích, nhưng hình như ở bên bờ
biển Đông Châu chúng ta, có một người tên lão nhân Ma Âm, người này tinh
thông tám loại nhạc khí của bát âm, có lẽ có biện pháp diễn tấu bát âm chi
nhạc.”
Chưởng quầy do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngẩn người.
Lão nhân Ma Âm?
Bên bờ biển? Nơi đó không tính xa, hắn có thể đến đó nhìn xem.
Nghĩ như vậy, Sở Duyên đặt chén trà trong tay xuống, đang định đứng dậy.
Chưởng quầy ở bên cạnh vội vàng ngăn lại.
“Tông chủ, chuyện về lão nhân Ma Âm, chỉ là truyền thuyết, bởi vì lúc trước
chỉ có mấy phàm nhân gặp nạn từng gặp ra, căn bản không có người nào gặp
được, cho nên tin tức này không thể đảm bảo tính chân thực.”
Chưởng quầy bổ sung thêm.
“Ừm, bổn tọa đã rõ, bổn tọa đi xem là được, ngươi tiếp tục tìm hiểu trước, nếu
không tìm được, bổn tọa sẽ trở về hỏi ngươi.”
Sở Duyên trả lời một câu.
Hắn cũng không có ý trách tội chưởng quầy.
Cho dù không có, cũng không liên quan tới chưởng quầy.
Chưởng quầy có thể cung cấp tin tức cho hắn đã không tệ.
Sau khi Sở Duyên nói xong, không chần chừ nữa.
Bóng dáng cử động, bay ra bên ngoài khách điếm, nhanh chóng bay về phía bờ
biển.
Chưởng quầy vội vàng đi tới bên cửa sổ nhìn, nhìn bóng lưng Sở Duyên bay ra
xa.
Mãi đến khi thấy Sở Duyên biến mất ở phía chân trời, chưởng quầy mới thu hồi
ánh mắt.
Lão ta xoay người nhìn tầng ba trống không, giống như nghĩ tới gì đó, vội vàng
gọi một tiểu nhị tiến vào.
“Chưởng quầy.”
Tiểu nhị cung kính nói.
“Lỗi Nhi đâu?”
Chưởng quầy hỏi thăm về nhi tử của mình.
Lão ta bảo nhi tử tới hầu hạ Sở tông chủ, không biết nhi tử nhà mình có lọt vào
mắt xanh của tông chủ không.
Nếu có, cho dù chỉ là một chút, vậy nhà bọn họ đều có cơ hội xoay người.
“Công tử ở tầng một.”
Tiểu nhị vội vàng trả lời.
“Gọi hắn lên đây, ta có việc muốn hỏi hắn.”
Chưởng quầy xua tay, nói như vậy.
“Dạ, chưởng quầy.”
Tiểu nhị đáp một câu, ngoan ngoãn lui xuống.
Nhìn thấy tiểu nhị đi xuống, chưởng quầy xoay người, nhìn về phía ghế dựa Sở
Duyên ngồi lúc trước.
Lão ta nghĩ một lát, di chuyển cái ghế, đặt ghế Sở Duyên ngồi lúc trước ở bên
cạnh, ngồi xuống.
Lão ta muốn cọ một chút tiên khí.
Nói không chừng vận may của lão ta tốt hơn.
Chưởng quầy đợi một lát, rất nhanh, nhi tử của chưởng quầy Hứa Lỗi đi tới.
“Nhanh lên, Lỗi Nhi, nói một chút nghe xem, ngươi có được Sở tông chủ
thưởng thức hay không?”
Chưởng quầy kích động hỏi.
“Chuyện này… Thưởng thức sao? Hẳn là có?”
Hứa Lỗi do dự một lát, nói.
“Nói thế nào?”
Chưởng quầy vội vàng hỏi.
“Tông chủ nói thế này, thiên phú của ta không tệ, nhưng không nhận ta làm đồ
đệ…”
Hứa Lỗi chậm rãi nói.
Sở tông chủ kia đúng là khen ngợi hắn ta thiên phú không tệ.
Đây coi như là thưởng thức đúng không?
Bên kia chưởng quầy im lặng.
Thiên phú không tệ, nhưng không nhận làm đồ đệ sao?
Đây là chuyện gì thế?
Có phải nói, thiên phú của nhi tử lão ta còn chưa đủ hay không?
Chuyện này cũng không đúng.
Nếu thực sự không đủ thiên phú, Sở tông chủ sẽ không nói những lời như vậy.
Chẳng lẽ Sở tông chủ thực sự khen nhi tử của lão ta.
Chẳng qua Sở tông chủ không thích thiên phú mạnh, lại đổi thành thích phế vật?
Nghĩ như vậy, chưởng quầy im lặng nhìn về phía Hứa Lỗi…
…
Đông Châu ở khu vực cực đông của đại lục Thần Hành, Vân Châu ở phía tây,
phía đông là biển vô tận, vị trí địa lý không được tốt lắm.
Cũng chính vì vị trí địa lý Đông Châu không tốt, cộng thêm số mệnh không dày,
trong lịch sử cũng không có cường giả gì.