Đủ loại nguyên nhân cũng tạo nên Đông Châu là một tiểu châu hẻo lánh.
Nhưng mà, đây chỉ là trước khi Vô Đạo Tông xuất thế.
Sau khi Vô Đạo Tông xuất thế, Đông Châu đã thay đổi.
Đặc biệt là Thái Nhất Kiếm Tông sinh ra, Đông Châu phát triển trở nên vô cùng
nhanh chóng, chưa tới ba năm, đã vượt qua phần lớn đại châu.
Với xu thế hiện giờ của Đông Châu, chỉ cần cho thời gian nhất định, cho dù là
vượt qua Trung Châu cũng có khả năng.
Chẳng qua cần thời gian rất lâu, dù sao nội tình của Trung Châu hơn xa Đông
Châu.
…
Bờ biển Đông Châu, lúc này, trên vòm trời.
Sở Duyên bay tới nơi này, quanh người vờn quanh kim sắc, hắn cúi đầu nhìn bờ
biển, có chút ngây người.
Bờ biển này, có thể có người ở ư?
Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, bờ biển không có bờ cát gì, chỉ có từng tảng đá
như mực.
Những tảng đá này rải rác ở trên bờ biển, bị sóng biển trùng kích từng đợt.
Ngay cả bãi biển đều không có, càng đừng nói có người ở.
“Bờ biển này, vì sao lại như vậy?”
Sở Duyên đứng trên vòm trời, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Ở trong tưởng tượng của Sở Duyên, bãi biển không phải là ánh nắng tươi sáng,
trên bờ cát có nhiều người đang phơi nắng bơi lội sao?
Nếu không ít nhất cũng phải có nhiều thuyền đánh cá đang đánh bắt cá mới
đúng, vì sao bên bờ biển này lại vắng lặng như vậy?
Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ, hắn hơi ấm ức, bay xuống một chút, muốn nhìn thấy
rõ ràng.
Đi xuống một chút, Sở Duyên cũng thấy rõ ràng hơn.
Những tảng đá bên bờ biển, có chút giống đá ngầm, nhưng lại không giống,
phía trên giống như khắc mấy thứ.
Sở Duyên cẩn thận nhìn một vòng, nhưng không thấy thứ gì, nơi này không có
chút dấu vết có người ở, ngay cả phàm nhân cũng không có.
Quá vắng vẻ.
“Lão nhân Ma Âm gì đó thực sự ở đây ư?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày, hắn không hiểu gì.
Nơi này không giống có người.
“Thôi, đến bên trong hỏi một chút, xem có người biết rốt cuộc bên bờ biển này
xảy ra chuyện gì hay không?”
Sở Duyên im lặng một lát, đứng dậy bay vào trong biên giới, muốn tìm xem có
phàm nhân hay không, có thể biết tình hình bên bờ biển này hay không.
Sở Duyên nhanh chóng bay vào bên trong.
Ở bên bờ biển đều là rừng rậm, hoàn toàn không giống có người cư trú.
Một đường thẳng tiến, bay khoảng chừng một nén nhang, Sở Duyên mới tìm
được vết chân.
Đó là một thôn xóm xây dựng trong vùng rừng rậm.
Lúc này Sở Duyên bay về bên thôn xóm kia.
Khi Sở Duyên hàng lâm thôn xóm này, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của không ít
thôn dân trong thôn xóm.
Ở trong mắt bọn họ, quanh người Sở Duyên có vô số kim quang vờn quanh,
mặc áo trắng, tóc dài phấp phới, đạp không mà đến, giống như thần tiên tuyệt
thế.
Đám thôn dân nhìn thấy Sở Duyên, căn bản không có một chút do dự, nhao
nhao quỳ trên đất mở miệng kêu tiên nhân.
“Tất cả đều đứng dậy đi, trưởng thôn của các ngươi đâu? Ra đây gặp bổn tọa.”
Sở Duyên ngẩng đầu 45 độ nhìn trời xanh, chắp hai tay ở sau lưng, khí thế
không hiểu tự nhiên sinh ra.
“Tiên, tiên trưởng, lão hủ là trưởng thôn của bản thôn, xin hỏi tiên trưởng có gì
dặn dò…”
Một lão giả run lẩy bẩy đi tới, vô cùng sợ hãi.
Tu tiên giả đứng trên phàm nhân.
Ở trong giới phàm tục, có không ít tu tiên giả tà ác, chuyện đồ sát cả một thôn
xóm cũng từng xảy ra.
Lão giả này đang sợ hãi.
Sợ Sở Duyên thực sự muốn đồ sát thôn xóm bọn họ.
“Trưởng thôn? Bổn tọa đến đây cũng không có ác ý, chỉ là muốn tìm hiểu một
chút, chuyện về bên bờ biển, không biết trưởng thôn có biết gì không?”
Sở Duyên thản nhiên hỏi.
“Bên bờ biển sao? Tiên trưởng ngươi muốn biết chuyện gì?”
Trưởng thôn này nghe Sở Duyên không có ác ý, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lão
ta không khỏi sinh ra hoang mang đối với những lời Sở Duyên nói.
Bên bờ biển có thứ gì sao?
“Về bên bờ biển, ngươi biết chuyện gì, có thể nói rõ ra.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Hả? Tiên trưởng, bên bờ biển… Bên bờ biển không phải là bên bờ biển, có thứ
gì sao?”
Thôn trưởng mơ mơ màng màng hỏi.
“Vì sao bên bờ biển không có ai?”
Trong lúc này Sở Duyên không biết nên hỏi như thế nào.
Chỉ có thể hỏi một câu như vậy.
“Tiên trưởng, vì sao bên bờ biển không có người à? Mặt biển không có cá, cũng
không có thứ gì, bờ biển không có thứ gì có thể khiến phàm nhân bọn ta sinh ra
ích lợi, vì sao bên bờ biển phải có người?”
Trưởng thôn kia sờ đầu, vô cùng khó hiểu.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Bên bờ biển không có thứ gì, cho nên đây mới là nguyên nhân không có người
ư?
Vậy mà hắn còn tưởng bên bờ biển có bí mật gì cơ.
“Vậy các ngươi có biết, một người tên là lão nhân Ma Âm sống ở bên bờ biển
hay không?”
Sở Duyên để hai tay sau lưng, thản nhiên nói.
“Lão nhân Ma Âm?”
Trên mặt trưởng thôn lộ vẻ trầm tư, giống như đang tự hỏi rốt cuộc có người
này hay không