Lão ta trái lo phải nghĩ rất lâu, sau đó mới nhìn về phía Sở Duyên.
“Tiên trưởng, ta lớn tuổi, có một số việc ta không nhớ rõ lắm, tiên trưởng ta có
thể hỏi một số thôn dân trước được không?”
Trưởng thông dò hỏi.
“Đến hỏi đi.”
Sở Duyên lắc đầu, bảo trưởng thôn kia đi hỏi.
Hắn lẳng lặng đứng đó, đợi trưởng thôn kia đi hỏi.
Trưởng thôn chống gậy, bước từng bước tới gần đám thôn dân, hỏi lần lượt.
Khoảng một lúc lâu sau, trưởng thôn quay trở về một lần nữa.
“Tiên trưởng, bọn ta… Thôn dân bọn ta đều chưa từng nghe nói người nào tên
lão nhân Ma Âm, có khả năng người nọ là tu tiên giả tôn quý như tiên trưởng,
cho nên bọn ta chưa từng nghe nói tới.”
Trưởng thôn chắp tay, giọng nói run run nói.
Sau khi lão ta nói xong, còn cẩn thận nhìn Sở Duyên, sợ vì bọn họ không báo
được bất cứ tin tức gì, mà trách tội bọn họ.
Trưởng thôn nhìn chằm chằm vẻ mặt Sở Duyên, thấy Sở Duyên không có bất cứ
dấu hiệu tức giận nào, mới an tâm.
“Được rồi, nếu không có tin tức, vậy bổn tọa không quấy rầy, làm phiền các vị,
bổn tọa đi trước đây.”
Sở Duyên không có bất cứ ý bực bội nào, khẽ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời
đi.
Lão nhân Ma Âm này có lẽ là người tu tiên, mấy người phàm tục này chưa từng
nghe tên, hắn cũng có thể lý giải.
Hắn sẽ không vì chuyện này mà giận lây sang đám phàm nhân.
Sở Duyên khẽ lắc đầu, bóng dáng chậm rãi lơ lửng mà lên, dự định lại đến bờ
biển nhìn xem.
Ngay khi hắn định rời đi, một giọng nói non nớt gọi hắn lại.
“Tiên trưởng, ta, ta biết Ma Âm bá bá.”
Những lời này vang lên, bầu không khí yên tĩnh một lát.
Trưởng thôn và rất nhiều thôn dân, bao gồm Sở Duyên đều dời mắt nhìn qua.
Chỉ thấy bên cạnh đường phố, một đứa bé trai ôm một bình sữa, vừa uống sữa
vừa gọi Sở Duyên lại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không nhịn được hơi nhíu mày.
Đứa bé này biết lão nhân Ma Âm ở đâu sao?
…
Trong khu vực Đông Châu, trong một thôn xóm gần bờ biển.
Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía đứa bé kia, hắn hơi kinh ngạc.
Trưởng thôn và những thôn dân đều không biết về lão nhân Ma Âm, vậy mà
đứa bé này biết?
Thật hay giả.
Không riêng gì Sở Duyên kinh ngạc, trưởng thôn và thôn dân cũng rất kinh
ngạc.
“Đây là đứa bé nhà lão Từ sao? Còn không mau ôm về, đang nói linh tinh gì
thế? Đi nói với lão Từ! Nếu đứa bé này của lão ta xúc phạm tiên trưởng, lão ta
chết muôn lần cũng khó mà chuộc tội!”
Trưởng thôn nháy mắt ra hiệu với thôn dân bên cạnh.
Miệng nói rất nghiêm khắc, nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra được, rõ ràng
là muốn mượn quát lớn để che chở đứa bé này.
Thôn dân ở bên cạnh cũng lập tức hiểu ra, vội vàng muốn ôm đứa bé đi.
Đứa bé kia thấy có người muốn ôm nó đi, ngay cả bình sữa cũng không cần,
trực tiếp ném xuống đất.
“Tiên trưởng, ta nói thật mà, ta thực sự biết Ma Âm bá bá ở đâu!”
Đứa bé kia sốt ruột.
Nghe đến đó, Sở Duyên không đứng nổi nữa.
Bóng dáng hắn cử động, lập tức hạ xuống trước mặt đứa bé kia, đi tới đó nhìn
thoáng qua thôn dân, xua tay, bảo thôn dân kia lui ra.
Thôn dân kia nhìn quang điểm kim sắc quanh người Sở Duyên, trong mắt có sợ
hãi, không dám nói thêm câu nào, thành thật lùi về phía sau trưởng thôn.
“Tiểu tử, ngươi nói ngươi biết lão nhân Ma Âm ở chỗ nào, là thật sao?”
Sở Duyên nhìn đứa bé trước mặt mình, mỉm cười mở miệng nói.
“Tiên trưởng, ta thực sự biết Ma Âm bá bá ở đâu!”
Đứa bé vô cùng kiên định nói.
“Ma Âm bá bá? Chính là lão nhân Ma Âm sao?”
Sở Duyên ngồi xổm người xuống, khống chế quang điểm kim sắc quanh người
tránh đứa bé.
Hắn vươn tay ra, sờ đầu đứa bé này.
“Đúng vậy, tiên trưởng, ta nghe Ma Âm bá bá từng nói, trước đây có người gọi
Ma Âm bá bá là lão nhân Ma Âm, Ma Âm bá bá chắc chắn là lão nhân Ma
Âm.”
Đứa bé vươn tay nói.
“Vậy ngươi có thể dẫn bổn tọa đi gặp Ma Âm bá bá được không?”
Sở Duyên mỉm cười nói.
“Được, tiên trưởng đi theo ta.”
Sau khi đứa bé nói xong, xoay người nhặt bình sữa mới ném trên đất lên, chạy
như điên vào trong thôn.
“Tất cả các ngươi giải tán đi.”
Sở Duyên quay đầu nhìn thoáng qua trưởng thôn và thôn dân, thản nhiên nói
một câu.
Hắn bất chợt rời đi đuổi kịp đứa bé kia.
Trưởng thôn và thôn dân đứng tại chỗ tràn ngập lo lắng nhìn một lớn một nhỏ
rời đi.
“Đứa bé này của lão Từ có phải đầu óc có bệnh hay không, vị tiên trưởng này
đều đã rời đi, còn muốn ngăn cản tiên trưởng, lần này hay rồi, đến lúc đó không
tìm thấy người tiên trưởng muốn tìm, trách tội xuống, cả thôn chúng ta đều gặp
tao ương.”
“Đứa bé này vốn không được lắm, đã lớn như vậy còn uống sữa.”
“Nói ra, đứa bé kia dẫn tiên trưởng đi đâu thế? Ở chỗ đó là nhà nào?”
“Hướng đó không phải có ba hộ sao? Nhà lão Trần, lão Lưu, còn có lão
Dương… Đợi đã, nhà họ Dương? Đứa bé này thường xuyên tới nhà lão Dương
chơi, không phải là đi tìm lão Dương đấy chứ?”