“Lão Dương là lão nhân Ma Âm cái quỷ gì? Đùa gì thế, tuy lão Dương thường
xuyên nghịch cái cổ cầm rách của lão ta, nhưng cũng không có khả năng là tu
tiên giả được!”
Đám thôn dân nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Chỉ có trưởng thôn im lặng không nói, cứ nhìn bóng dáng Sở Duyên và đứa bé
kia.
Một lúc lâu sau, lão ta mới chậm rãi mở miệng.
“Các ngươi có phát hiện một chuyện rất kỳ lạ hay không? Từ khi lão Dương
vào thôn xong, cho tới bây giờ chúng ta đều chưa từng nghĩ tới thân phận trước
đây của lão Dương, vì sao lão Dương vào thôn, hình như chúng ta đã quên
chuyện này, cảm thấy lão Dương vốn là người trong thôn chúng ta.”
Giọng nói của trưởng thôn vô cùng bình tĩnh nói.
Những lời này vừa nói ra, đám thôn dân lập tức giật mình, bùng nổ.
Bọn họ phát hiện, thực sự giống như lời trưởng thôn nói.
Bọn họ đều xem nhẹ thân phận lúc trước của lão Dương, cùng với chuyện vì sao
vào thôn.
Rõ ràng là lão Dương này là một ngày nào đó lúc trước đột nhiên vào thôn, bọn
họ đều xem nhẹ điểm này theo bản năng!
Trong lòng đám thôn dân đều xuất hiện một ý niệm.
Lão Dương, không đơn giản!
…
Cùng lúc đó.
Bên kia, Sở Duyên và đứa bé cùng đi đường, hắn cúi đầu nhìn đứa bé cầm sữa,
không khỏi cảm thấy tò mò.
“Tiểu tử kia, vì sao ngươi không sợ bổn tọa? Bổn tọa thấy trưởng thôn và thôn
dân đều vô cùng kính sợ bổn tọa, ngươi lại không sợ một chút nào, vì sao thế?”
Bỗng nhiên Sở Duyên tò mò hỏi một câu.
Hắn vẫn luôn chú ý vẻ mặt của đứa bé này.
Đứa bé này ngoại trừ mới đầu hơi khẩn trương ra, vậy mà sau đó càng ngày
càng tùy ý.
Đây là chuyện Sở Duyên không ngờ tới.
“Sao ta phải sợ tiên trưởng?”
Đứa bé quay đầu, nhưng nói ra một câu như vậy.
“Hả? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bổn tọa rất cường đại sao?”
Sở Duyên tràn ngập hứng thú, cười hỏi.
“Tiên trưởng rất cường đại, nhưng Ma Âm bá bá từng nói với ta, không nên sợ
hãi cường đại, kính sợ cường đại, mà nên hướng tới cường đại, sau này ta nhất
định cũng có thể trở nên cường đại như tiên trưởng, cho nên ta không sợ tiên
trưởng!”
Đứa bé kia ngẩng đầu lên, nhìn Sở Duyên, đôi mắt ngây thơ đáng yêu giống
như trời sao, rạng rỡ phát sáng.
“Không tệ.”
Sở Duyên sửng sốt một lát, sau đó cười sờ đầu đứa bé.
Trong lòng hắn có chút giật mình đối với đứa bé này.
Hắn đang định dùng hệ thống tra xét kiểu mẫu của đứa bé này, ở phía xa truyền
tới một giọng nói không nhanh không chậm, cắt ngang Sở Duyên.
“Đạo hữu, nếu đến đây, vậy thì tới đây đi.”
Sở Duyên nghe thấy những lời này, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía một ngôi
nhà bình thường cách đó không xa.
Hắn lại cúi đầu nhìn một lát, phát hiện đứa bé này không có bất cứ biểu cảm gì,
giống như căn bản không nghe thấy câu nói kia…
Ma Âm bá bá này, có lẽ thực sự bị hắn tìm được.
Sở Duyên híp mắt.
“Tiên trưởng, ngôi nhà phía trước là chỗ ở của Ma Âm bá bá.”
Đứa bé chỉ ngôi nhà phía trước, mở miệng nói.
“Ừm, đi thôi, đi vào xem với bổn tọa.”
Sở Duyên tạm bỏ xuống chuyện kiểu mẫu của đứa bé này, hắn dẫn đầu đi vào
ngôi nhà kia.
Đứa bé cũng thành thật theo sát sau lưng hắn.
Hai người đi tới trước ngôi nhà, Sở Duyên vươn tay định gõ cửa.
Không đợi hắn gõ cửa, cửa tự động mở ra.
“Đạo hữu cần gì phải khách sáo như vậy, còn gõ cửa, người của giới Tu Tiên trở
nên lễ phép như vậy từ khi nào thế?”
Một người đàn ông trung niên tóc xám trắng, diện mạo bình thường, khí chất
tao nhã đứng phía sau cửa mở miệng nói.
“Lão nhân Ma Âm?”
Sở Duyên nhíu mày, thản nhiên nói.
“Trước đây mọi người gọi ta như vậy, còn chưa biết đạo hữu là người phương
nào? Tới thôn trang này, là vì bảo vật kia sao?”
Người đàn ông trung niên tên “lão nhân Ma Âm” này chậm rãi mở miệng hỏi.
Đôi mắt lão ta nhìn chằm chằm Sở Duyên, giống như nhìn thấu mục đích Sở
Duyên tới nơi này.
Sở Duyên: “?”
Bảo vật gì cơ?
Hắn tới nơi này là tìm bảo vật à? Vì sao chính hắn không biết…
…
Trong thôn, trong một ngôi nhà, vẻ mặt Sở Duyên sửng sốt, lẳng lặng nghe lão
nhân Ma Âm không ngừng nói chuyện.
“Đạo hữu, tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi có thể tới nơi này, nói lên
thân phận của ngươi cũng không đơn giản.”
“Ta biết, ngươi tới nơi này, đương nhiên là muốn đạt được bảo vật kia, nhưng ta
không thể không nói một câu, bảo vật kia không đơn giản.”
“Ta ở nơi này mấy năm, có thể biết bảo vật kia ở chỗ nào, nhưng không thể
động vào bảo vật kia, có thể nghĩ tới bảo vật này lợi hại cỡ nào, đạo hữu ngươi
cần suy nghĩ thật kỹ.”
Lão nhân Ma Âm chậm rãi nói, giống như khuyên bảo Sở Duyên đừng phí quá
nhiều tâm tư.
“Không phải, bổn tọa…”
Sở Duyên vừa định nói một câu, hắn không tới tìm bảo vật, hắn tới hỏi đối
phương có thể diễn bát âm chi nhạc hay không.
Nhưng hắn vẫn luôn không có cơ hội mở miệng, lão nhân Ma Âm đã mở miệng
lần nữa, ngắt lời Sở Duyên.