Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 539

“Xem ra đạo hữu vẫn không tin, cũng được, vậy ta dẫn đạo hữu đi xem, khiến

đạo hữu hoàn toàn hết hi vọng.”

Lão nhân Ma Âm lắc đầu, xoay người muốn đi ra ngoài nhà.

“Bổn tọa là tới…”

Sở Duyên muốn cắt ngang lão nhân Ma Âm.

Nhưng lão nhân Ma Âm vẫn luôn không cho Sở Duyên cơ hội, kéo Sở Duyên đi

ra ngoài.

Biến thành Sở Duyên sửng sốt một lát, hoàn toàn không rõ lão nhân Ma Âm này

định làm gì.

Hai lớn một nhỏ, ba người cùng đi ra ngoài như vậy.

Một đường tiến về trước khoảng chừng một nén nhang, bọn họ đi tới trước một

gian kiến trúc.

Sở Duyên không nhận ra kiến trúc trước mặt là thứ gì, nhưng mà đứa bé sau

lưng nhận ra.

“Ma Âm bá bá, đây không phải là từ đường sao?”

Đứa bé chỉ kiến trúc trước mặt, mở miệng hỏi.

“Ừm, tiểu Từ đừng nói gì, ở phía sau nhìn là được.”

Lão nhân Ma Âm gật đầu, nói một câu với đứa bé.

“Dạ, Ma Âm bá bá.”

Đứa bé kia nhu thuận gật đầu.

Nghe thấy những lời này, lão nhân Ma Âm mới hài lòng gật đầu, bất chợt nhìn

về phía Sở Duyên.

“Đạo hữu, bảo vật kia ở trong này, chẳng qua bảo vật kia có bài xích tự nhiên

đối với tu tiên giả chúng ta, chúng ta muốn đi vào, bảo vật kia sẽ bài xích chúng

ta.”

“Dù sao với bản lĩnh của ta, không thể áp chế bài xích, cho nên ta chỉ có thể ở

xa quan sát bảo vật kia, đạo hữu có thể đạt được bảo vật đó hay không, phải dựa

vào chính đạo hữu.”

Lão nhân Ma Âm cười hì hì nói.

Sở Duyên: “???”

Cái gì thế này?

Hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nghe lão nhân Ma Âm nói, hình như là nói, bên trong từ đường trước

mặt có bảo vật gì đó?

Bảo vật này bài xích tu tiên giả, không cho tu tiên giả đi vào?

“Được rồi, đạo hữu, đừng đứng đó, mau vào đi thôi.”

Lão nhân Ma Âm thúc giục một tiếng.

Sở Duyên mơ mơ màng màng đi về phía trước, hắn hoàn toàn chưa lấy lại tinh

thần, theo bản năng đi vào cửa từ đường.

Khi Sở Duyên sắp tiến vào từ đường, bên kia lão nhân Ma Âm đều đã ôm đứa

bé, lùi về sau một khoảng cách xa, giống như cảm thấy sẽ có dao động gì đó ảnh

hưởng tới bọn họ.

Sau khi lùi về sau một khoảng xa, lão nhân Ma Âm mới nhìn chằm chằm, muốn

nhìn xem Sở Duyên có bản lĩnh gì.

Lúc này, trong mắt Sở Duyên chỉ có từ đường trước mặt, vẫn luôn không chú ý

tới động tác của lão nhân Ma Âm, hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc có bài xích gì.

Cộp cộp…

Hắn bước ra một bước, tiến vào trong từ đường.

Từ đường không có bất cứ cảm giác bài xích nào xuất hiện.

Sở Duyên thực nhẹ nhàng tiến vào trong từ đường.

Đừng nói là bài xích, cho dù là chút trở ngại cũng không có.

Thậm chí còn có một chút cảm giác ấm áp truyền tới.

Nơi này không có chuyện gì mà.

Sở Duyên có chút hoang mang, nhưng hắn không có ý định ra ngoài, mà lựa

chọn tiếp tục tiến về trước.

Lão nhân Ma Âm đứng một bên lại nhìn tới mức ngây ngốc.

Lão ta trợn to mắt, nhìn Sở Duyên bước từng bước đi vào trong từ đường.

Chuyện này…

Chuyện này không có khả năng.

Lão nhân Ma Âm đã từng thử tiến vào từ đường, cảm giác bài xích đó vô cùng

mãnh liệt.

Đặc biệt là càng đi vào trong, cảm giác bài xích sẽ càng mãnh liệt.

Vì sao người này đi vào, bảo vật trong từ đường không có bất cứ cảm giác bài

xích nào?

Bảo vật ở bên trong từ đường này tuyệt đối sẽ bài xích tu tiên giả.

Sao có thể không có lý do mất đi hiệu lực.

Trừ phi người này là phàm nhân, nếu không căn bản không có khả năng coi như

không có bài xích.

Trong lòng lão nhân Ma Âm dâng lên ý niệm này, không khỏi lắc đầu.

Người này không có khả năng là phàm nhân.

Lão ta nhìn quang điểm kim sắc quanh người Sở Duyên, thì có thể kết luận, Sở

Duyên tuyệt đối không phải là phàm nhân.

Phàm nhân nhà ai quanh người vờn quanh kim quang?

Lão nhân Ma Âm để đứa bé kia xuống.

“Tiểu Từ, ngươi đứng yên ở chỗ này đừng cử động, đợi ta một lát.”

Sau khi lão nhân Ma Âm nói xong, thì nâng chân lên muốn đi vào trong từ

đường.

Lão ta vừa mới đi tới cửa, kim quang xuất hiện.

Lão nhân Ma Âm gần như không thể phản kháng đã bị đánh bay ra ngoài.

Cả gương mặt lão ta đã tái đi.

Chuyện này không công bằng!

Dựa vào cái gì người kia được vào trong, không bị làm sao, lão ta đi vào thì bị

đánh bay?

Trong lòng lão nhân Ma Âm tràn ngập phẫn nộ kêu lên.

“Ma Âm bá bá, ngươi không sao chứ?”

Đứa bé ở một bên đi tới, muốn nâng lão nhân Ma Âm dậy.

“Không sao.”

Lão nhân Ma Âm đứng dậy, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

“Ma Âm bá bá, kim quang vừa rồi là thứ gì thế?”

Đứa bé kia đột nhiên hỏi.

“Ngươi thấy được kim quang kia sao?”

Vẻ mặt lão nhân Ma Âm sửng sốt, lão ta biết thiên phú của đứa bé này rất

mạnh, nhưng dựa vào mắt thường nhìn thấy chuyện của giới Tu Tiên, thiên phú

không khỏi quá biến thái
Bình Luận (0)
Comment