Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 540

“Nhìn được mà.”

Đứa bé kia nói như vậy.

“Chuyện này…”

Lão nhân Ma Âm nhìn đứa bé, thất thần một lát, giống như bị thiên phú của đứa

bé dọa.



Cùng lúc đó, trong từ đường.

Sở Duyên bước từng bước đi vào bên trong.

“Trái lại từ đường này đúng là đủ rộng.”

Sở Duyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Không thể không nói, thôn này thực sự kính sợ những thứ tổ tiên để lại.

Nhà trong thôn xây nhỏ như hạt đậu, nhưng từ đường này trái lại xây đủ to.

Có lẽ chiếm diện tích một phần ba thôn này.

“Không biết bảo vật tên kia nói ở chỗ nào…”

“Rõ ràng là tới tìm bát âm chi nhạc, tìm một lát lập tức biến thành tìm bảo vật,

đúng là đủ kỳ lạ.”

Sở Duyên lắc đầu.

Hắn tiếp tục tiến về trước, đi thẳng mấy phút thì tới tận cùng.

Ở tận cùng từ đường là một căn phòng đặt rất nhiều linh vị.

Sở Duyên đi vào phòng, nhìn qua trong phòng một vòng, ánh mắt lập tức nhìn

một ống thẻ trên bàn.

Sở Duyên không rõ lắm, vì sao hắn lại nhìn chằm chằm ống thẻ này.

Nhưng dựa theo trực giác của Sở Duyên, hắn cảm thấy ống thẻ này rất bất

phàm.

Còn bất phàm ở chỗ nào, chính hắn cũng không thể nói rõ.

Loại trực giác này của hắn chính là như vậy.

Giống như lần trước gặp Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, là loại trực giác không có

lý do.

Nhưng mà Sở Duyên cảm thấy loại trực giác này, rất chuẩn…



Bên cạnh vùng duyên hải ở Đông Châu, thôn xóm, trong từ đường.

Sở Duyên đi vào căn phòng kia, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ống thẻ kia,

giống như muốn nhìn ra rốt cuộc ống thẻ này kỳ lạ ở chỗ nào.

Đáng tiếc cho dù hắn nhìn kiểu gì, đều không nhìn ra ống thẻ này kỳ lạ chỗ nào.

Nhưng trực giác của Sở Duyên nói với hắn, ống thẻ này không tầm thường.

Sở Duyên không nhịn được cầm lấy ống thẻ, muốn nhìn thật kỹ xem.

Hắn cầm lấy ống thẻ, ống thẻ không có phản ứng gì.

Sở Duyên nắm chặt ống thẻ trong tay, cẩn thận xem xét.

Ống thẻ này vô cùng bình thường, chẳng qua trang trí cẩn thận một chút, trên

ống thẻ có khắc hai chữ Sở Duyên nhìn không hiểu, bên cạnh còn vẽ một ít

đường vân.

Lại nhìn thiêm văn…

Sở Duyên nhìn sơ qua, thiêm văn này có 49 chi.

Hắn cầm lấy một chi trong đó lên xem, vừa nhìn, Sở Duyên cũng hơi sửng sốt.

Phía trên thiêm văn là trống rỗng.

Sở Duyên không khỏi cầm lấy thiêm văn khác, phát hiện thiêm văn khác cũng

trống.

“Đây là ống thẻ quỷ gì thế? Thiêm văn toàn là trống rỗng?”

Sở Duyên châm chọc một câu.

Hắn mới châm chọc xong, một ý nghĩ đột nhiên lướt qua trong đầu hắn.

Ống thẻ này là cần cầu với trời.

Chỉ có hướng trời xin quẻ, thiêm văn mới có nội dung.

“Hướng trời xin quẻ sao? Cầu pháp thế nào?”

Sở Duyên vui vẻ, hắn cầm lấy ống thẻ đi ra ngoài, quay mặt về phía vòm trời.

Hắn nghĩ một lát, cầm lấy ống thẻ lắc lư.

Mới lắc lư hai lần, hắn lập tức phát hiện không thích hợp.

Hắn còn chưa nói muốn cầu cái gì, hắn lắc cái búa?

“Không biết nên cầu nên hỏi gì đây, thôi, vậy thì hỏi một chút, năm nay ba đệ tử

mà ta mới nhận có thể thành tài hay không?”

Sở Duyên lẩm bẩm một tiếng.

Sau đó cầm lấy ống thẻ, quay mặt về phía vòm trời bắt đầu lắc.

Nói ra cũng kỳ lạ, vừa rồi Sở Duyên lắc hai lần đều không rơi thiêm văn.

Lần này nói xong là hỏi cái gì, đong đưa một lát thì có ba thiêm văn rơi xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không khỏi dừng động tác, đặt ống thẻ ở

bên cạnh, cầm lấy ba thiêm văn nhìn xem.

Hắn nhìn theo thứ tự.

Ba thiêm văn này phía trên không trống, mà nhao nhao xuất hiện chữ.

Thiêm văn thứ nhất có bốn chữ “vô thắng vu hữu”.

Thiêm văn thứ hai chỉ có một câu “từ nhỏ đã là vô địch tôn, đừng lại dùng thiên

song nhãn”.

Thiêm văn thứ ba cũng là một câu “rồng ngủ say đã tỉnh lại, vừa kêu rung động

Thiên Sơn”.

Nhìn chữ trên ba thiêm văn này, khóe miệng Sở Duyên giật giật.

Sao hắn có thể không nhìn ra, ý trên ba thiêm văn này, đều đang nói đệ tử của

hắn rất trâu bò.

Ba đệ tử của hắn đều là hệ thống phán định nhất định sẽ thành phế vật, sao có

thể trâu bò.

Đây không phải là tuyên bố nói với hắn, đệ tử của hắn sẽ thành tài sao?

“Phi, thiêm văn rắm chó gì, chẳng lẽ không biết ta không tin huyền học sao? Tất

cả thiêm văn ngươi cảm thấy có thể dao động tin tưởng của ta ư?”

Sở Duyên trực tiếp ném ba thiêm văn trở về ống thẻ, vô cùng khinh thường

chuyện này.

Sở mỗ hắn không tin huyền học.

Thực sự cho rằng ba thiêm văn này có thể khiến hắn sinh ra dao động đối với

việc có thể dạy đệ tử thành phế vật hay không sao?

Nói đùa, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cộng thêm Tư Nhạc, đều được hệ thống

đánh giá nhất định sẽ thành phế vật.

Giữa thiêm văn và hệ thống, chuyện này còn cần lựa chọn sao?

Chắc chắn tin tưởng hệ thống.

Ba người đệ tử này nhất định sẽ thành phế vật.
Bình Luận (0)
Comment