Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 541

“Huyền học, buồn cười.”

Sở Duyên lắc đầu, bỏ ống thẻ vào trong túi trữ vật của mình.

Tuy hắn không tin huyền học, nhưng ống thẻ này hình như cũng là một bảo vật.

Không cần thì uổng phí tâm tư, đương nhiên là Sở Duyên muốn lấy ống thẻ này

đi.

Cất kỹ ống thẻ, Sở Duyên nhìn thoáng qua trong từ đường, lúc này mới xoay

người đi ra ngoài.

Sở Duyên đi ra khỏi từ đường, lọt vào trong tầm mắt là lão nhân Ma Âm và đứa

bé kia canh giữ ở ngoài từ đường.

“Sao thế? Đạo hữu, có lấy được bảo vật kia không?”

Lão nhân Ma Âm thấy Sở Duyên đi tới, vội vàng tới gần dò hỏi.

“Bảo vật sao? Là ống thẻ kia đúng không? Đã tìm được lấy đi rồi.”

Sở Duyên gật đầu nói.

“Thực sự bị tìm được à? Đạo hữu ngươi có thể lấy bảo vật kia đi sao?”

Lão nhân Ma Âm mở to hai mắt nhìn, cuối cùng lão ta không duy trì nổi nho

nhã.

“Đã lấy đi.”

Sở Duyên thừa nhận.

Hắn không thấy có gì không thể thừa nhận.

“Đã lấy đi…”

Lão nhân Ma Âm thất thần một lát.

Lão ta ở trong thôn này lâu như vậy, chính là vì muốn thấy diện mạo của bảo

vật.

Nhưng mấy năm qua đi lão ta vẫn không thấy được diện mạo chân chính của

bảo vật, đã bị người khác lấy đi mất.

Đúng thật là…

Lão nhân Ma Âm không biết nên diễn tả nội tâm của lão ta lúc này thế nào.

Khoảng rất lâu sau, lão nhân Ma Âm mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

Thôi.

Thuộc trong số mệnh thì có thể tu, không thuộc thì khó mà cưỡng cầu.

Lão ta đợi ở bên cạnh bảo vật mấy năm đều không chiếm được, người khác tới

lập tức chiếm được nó.

Có lẽ đây là số mệnh.

Lão nhân Ma Âm nghĩ thông suốt điểm này, coi như tiêu tan.

Nhưng mà ánh mắt lão ta nhìn Sở Duyên trở nên hơi kỳ lạ.

Lúc này, lão ta vô cùng tò mò về cảnh giới của Sở Duyên.

Rốt cuộc người này mạnh tới cảnh giới nào? Vậy mà coi như không có cảm

giác bài xích, lấy bảo vật mấy năm nay lão ta nghĩ đủ biện pháp cũng không lấy

được đi một cách dễ dàng.

Lão nhân Ma Âm cảm thấy tò mò, nhưng không hỏi.

Lão ta biết chuyện gì có thể hỏi, chuyện gì không thể hỏi.

Ở trong mắt lão ta, có lẽ tu vi của đối phương không thể nghe một chút, nhưng

thân phận có lẽ có thể hỏi thăm.

Lão ta cũng rất tò mò về thân phận của Sở Duyên.

Tuy gần đây lão ta không ra ngoài, nhưng vẫn chú ý tới đại lục Thần Hành.

Đối với một người cảnh giới sâu không lường được như vậy, lão nhân Ma Âm

vẫn luôn không có chút manh mối, nghĩ mãi không ra thân phận cụ thể của Sở

Duyên.

“Đạo hữu, xin hỏi ngươi là tu sĩ phương nào?”

Lão nhân Ma Âm dò hỏi.

“Bổn tọa là tông chủ của Vô Đạo Tông.”

Trái lại Sở Duyên không có ý giấu diếm, thoải mái nói.

“Vô Đạo Tông?”

Lão nhân Ma Âm sửng sốt một lát, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

Nhưng tạm thời lão ta không nhớ nổi từng nghe cái tên này ở đâu.

“Đạo hữu, danh tiếng của quý tông Vô Đạo Tông hẳn là rất lớn, ta cảm thấy

hình như từng nghe ở đâu đó.”

Lão nhân Ma Âm cau mày nói.

“Ngươi từng nghe nói tới?”

Sở Duyên nhíu mày, giống như có chút kinh ngạc.

Kinh ngạc danh tiếng của Vô Đạo Tông hắn, lại khoa trương như vậy.

Ngay cả tu tiên giả ở bên bờ biển cũng biết.

“Hình như từng nghe ở đâu đó.”

Lão nhân Ma Âm gật đầu nói.

“Vô Đạo Tông, tông môn ẩn thế Đông Châu, nói như vậy ngươi nhớ ra chưa?”

Sở Duyên kéo tới da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu, càng lúc càng thuần thục.

Đặc biệt là sau khi có trạng thái vô địch, Sở Duyên “hung hãn” vẫn luôn có ý xử

lý tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính, lấy giả thành thật.

Chẳng qua hắn vẫn luôn không rảnh, nếu không có lẽ thực sự đã hành động.

Mà lão nhân Ma Âm ở bên cạnh nghe thấy những lời này của Sở Duyên, vẫn

đang lẩm bẩm nói.

“Ồ… Tông môn ẩn thế Đông Châu à, hình như có chút ấn tượng…”

“Hả? Tông môn ẩn thế Đông Châu?”



Bên cạnh từ đường.

Rầm rầm!

Âm thanh thanh thúy vang lên.

Chỉ thấy hai đầu gối của lão nhân Ma Âm không khống chế nổi quỳ rạp trên

đất, toàn thân đều đang run lẩy bẩy.

Không biết là lão ta đang kích động hay là sợ hãi, gương mặt đều đã trắng bệch.

“Tôn, Sở tông chủ tôn kính, ta, ta, ta…”

Lão nhân Ma Âm sợ tới mức nói đều không nói rõ ràng.

Lão ta thực sự không ngờ tới, người chạy tới trước mặt lão ta tìm bảo vật, vậy

mà là người tồn tại trong truyền thuyết.

Tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu!

Cho dù lão ta lánh đời đều biết uy danh, biết tới tông môn này!

Đó là tông môn gần như có thể vượt qua đống tông môn ẩn thế Trung Châu.

Tông chủ của bốn Thánh Địa trong bốn châu ở đại lục Thần Hành đều từ tông

môn này ra, Thánh Địa của bốn châu này đều cung phụng tông môn này làm tổ

đình.

Lực ảnh hưởng của tông môn ẩn thế Đông Châu này không cần nói cũng biết.

Nhưng người khổng lồ như vậy, vậy mà xuất hiện ở trước mặt lão ta.

Chuyện này khiến lão nhân Ma Âm hoàn toàn thất thố.

Đồng thời, lão ta cũng cảm thấy mọi chuyện đều nói thông.

Chẳng trách…
Bình Luận (0)
Comment