Đối với lão ta mà nói, giống như bị Sở Duyên nghi ngờ, là chuyện vô cùng mất
mặt.
“Ngươi thực sự có thể à?”
Sở Duyên vẫn lo lắng.
“Sở tông chủ! Ta thực sự có thể! Nhạc đạo của thiên hạ có tổng cộng mười đấu,
ta độc chiếm chín đấu, một đấu còn lại, thiên hạ chia nhau!”
Lão nhân Ma Âm nhắc tới hai chữ “âm nhạc” thì trở nên hưng phấn, hoàn toàn
ném chuyện bảo vật ra sau đầu.
“Ngươi đã biết diễn bát âm chi nhạc, vậy thì tốt.”
Sở Duyên nghe thấy thế, cũng nghiêm túc, nói chuyện Tư Nhạc với lão nhân
Ma Âm.
Sau khi lão nhân Ma Âm nghe xong, vẻ mặt thoải mái hơn.
“Nhạc yêu thành tinh, cần dựa vào bát âm chi nhạc duy trì thân hình sao?”
“Nếu là chuyện này mà nói, vậy ta có biện pháp, nhưng mời tông chủ theo ta
đến nhà ta, túi trữ vật của ta đặt trong ngôi nhà đó, những nhạc khí này cũng
đều được đặt trong túi trữ vật.”
Lão nhân Ma Âm nhỏ giọng nói.
Nghe thấy những lời này, đương nhiên là Sở Duyên không có ý kiến gì.
Chỉ cần có thể tìm được bát âm chi nhạc là tốt.
Tìm được bát âm chi nhạc, vậy Tư Nhạc sẽ được cứu.
Tư Nhạc được cứu, vậy cảnh giới này của hắn không phải sẽ tới tay sao…
…
Bên cạnh vùng duyên hải Đông Châu.
Lão nhân Ma Âm triển lãm nhạc khí với Sở Duyên.
“Sở tông chủ, ngươi xem, những thứ này chính là nhạc khí bát âm.”
“Thứ này gọi là chung, là một loại nhạc khí vô cùng tuyệt mỹ như tiếng
chuông…”
“Thứ này là cầm…”
“Thứ này là cổ…”
“Thứ này…”
Lão nhân Ma Âm giới thiệu từng thứ một.
“Ừm, bổn tọa đã rõ, quan trọng là, ngươi làm thế nào diễn tấu bát âm chi nhạc?”
Sở Duyên nhíu mày, nhìn thoáng qua lão nhân Ma Âm.
Ở đây có tám kiện nhạc khí.
Theo hắn biết, bát âm chi nhạc cần tám người cùng diễn tấu.
Mà nơi này chỉ có mình lão nhân Ma Âm.
Vấn đề đến đây, một người diễn tấu bát âm chi nhạc kiểu gì?
“Sở tông chủ, ngươi muốn lấy được bát âm chi nhạc trở về kéo dài tuổi thọ cho
đệ tử ngươi, cho nên ta định dùng thứ gì đó ghi âm lại, ghi chép bát âm chi
nhạc.”
Lão nhân Ma Âm nói như vậy.
Lão ta còn tưởng, Sở Duyên lo lắng không thể giữ âm thanh.
“Như vậy rất tốt.”
Sở Duyên cũng xấu hổ hỏi một người làm thế khống chế cùng lúc tám kiện nhạc
khí.
Nhìn bộ dạng của lão nhân Ma Âm, giống như là chuyện vô cùng đơn giản, cho
nên hắn không mở miệng hỏi.
Nếu hắn hỏi ra, trái lại có vẻ giống như hắn khờ khạo, chuyện gì cũng không
biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Duyên vẫn nói một câu “như vậy rất tốt”.
“Vậy tông chủ, ta bắt đầu nhé?”
Lão nhân Ma Âm cẩn thận hỏi một câu.
“Bắt đầu đi.”
Sở Duyên gật đầu, dẫn theo đứa bé kia lùi về sau một chút, nhường ra không
gian cho lão nhân Ma Âm diễn tấu bát âm chi nhạc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lão nhân Ma Âm cũng nghiêm túc.
Đặt tám kiện nhạc khí ra, chậm rãi đi tới giữa tám kiện nhạc khí.
Ngón tay lão ta xuất hiện lam quang, nhẹ nhàng điểm trong hư không.
Ong ong ong…
Chỉ trong nháy mắt, tám kiện nhạc khí cùng chấn động một cái, giống như thức
tỉnh.
Ngay sau đó, lão nhân Ma Âm nhắm mắt lại.
Đồng thời, tám kiện nhạc khí quanh người lão ta đều tự động chuyển động.
Tám kiện nhạc khí vang lên cùng một thời gian.
Âm thanh không xuất hiện hỗn loạn, trái lại vô cùng khéo léo dung hợp vào
nhau, diễn sinh thành một loại âm thanh độc đáo mà huyền diệu.
Sở Duyên ở bên ngoài cửa phòng nghe thấy âm thanh lập tức hoảng hốt một lát.
Trong đầu xuất hiện nhiều hình ảnh.
Mơ hồ, hắn như thấy được tương lai của mình.
Thấy được tương lai hắn dạy vô số đệ tử thành phế vật, đặt chân lên đỉnh phong,
vô địch thiên hạ, bộ dạng hăng hái.
Khi đó, hắn đứng trên một ngọn núi cao, quan sát nhân gian.
Ở bên cạnh hắn, Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết
đều đang khóc lóc cầu xin hắn che chở.
Sở Duyên cảm nhận được những hình ảnh này, tâm trạng bắt đầu trở nên kích
động.
Nhưng mà không đợi hắn nhìn một lát, túi trữ vật trong ngực hắn chấn động
một cái.
Ống thẻ kia truyền ra cảm giác chấn động.
Lập tức kéo Sở Duyên về hiện thực.
Sở Duyên sửng sốt một lát, bất chợt nhìn về phía căn phòng.
Tám kiện nhạc khí kia vẫn đang không ngừng phát ra tiếng vang, âm nhạc kỳ
diệu vẫn còn tiếp tục.
Đây là bát âm chi nhạc sao?
Có thể khiến người ta sinh ra ảo tưởng…
Không đúng!
Sao bát âm chi nhạc này chỉ khiến người ta sinh ra ảo tưởng, nếu chỉ khiến
người ta sinh ra ảo tưởng, vậy cũng quá kém cỏi.
Tác dụng chân chính của bát âm chi nhạc, chắc chắn là khiến người ta đoán
trước được tương lai.
Những cảnh mà hắn vừa thấy, chính là tương lai sau này của hắn.
Sở Duyên quay đầu nhìn về phía đứa bé, muốn nhìn xem đối phương có phải
cũng thấy được “tương lai” hay không.
Hắn vừa mới quay đầu lại nhìn, thì phát hiện, đứa bé kia giống như không thấy
được “tương lai” gì đó, mà trợn mắt nhìn tám kiện nhạc khí bên cạnh lão nhân
Ma Âm.