Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 544

Giống như vô cùng tò mò đối với tám kiện nhạc khí này.

Tiểu tử này…

Không bị âm nhạc ảnh hưởng ư?

Không đúng, nhất định là vì thiên phú của tiểu tử này quá thấp, không thấy

được “tương lai”.

Cho nên âm nhạc không ảnh hưởng tới.

Đúng vậy, chắc chắn là như thế.

Trong lòng Sở Duyên xuất hiện ý nghĩ này.

Hắn đột nhiên sửng sốt một lát, nếu thiên phú của đối phương thực sự quá thấp,

vậy không phải hắn có thể nhận làm đồ đệ sao?

Lúc này Sở Duyên mở hệ thống tra xét ra.

Muốn nhìn xem kiểu mẫu của đứa bé này.

Tâm niệm của hắn vừa động, một màn ảnh màu lam chỉ có hắn nhìn thấy được

xuất hiện trước mặt hắn.

[Đối tượng tra xét: Từ Ngự.]

[Chủng tộc: Người.]

[Tu vi: Phàm nhân.]

[Thể chất:???]

[Đánh giá: Chí Tôn trời sinh, như vô ý ngoại, khi du sơn ngoạn thủy tối cao

đỉnh phong, người này nhất định thành tài, mong ký chủ nhớ lấy không thể nhận

làm đồ đệ.]

Phốc!

Sau khi Sở Duyên nhìn thấy kiểu mẫu này, thiếu chút nữa hộc máu.

Chuyện này…

Con mẹ nó không phải là kiểu mẫu người qua đường sao?

Không phải là kiểu mẫu người qua đường còn chưa tính.

Kiểu mẫu này cũng quá… Quá gì đây?

Sở Duyên cũng từng xem kiểu mẫu của các thiên tài, cùng lắm là nguy hiểm

thành tài hơi lớn mà thôi.

Đứa bé này…

Trực tiếp đặt ba dấu chấm hỏi thể chất.

Đánh giá là Chí Tôn trời sinh.

Hệ thống càng trực tiếp đảm bảo, người này nhất định thành tài…

Quá khoa trương.

Sở Duyên chưa từng thấy hệ thống cho đánh giá như vậy.

Loại này tính là thiên tài tuyệt đỉnh chân chính sao?

Sở Duyên hít sâu một hơi, người như vậy nếu nhận làm đồ đệ, vậy cảnh giới

của hắn thực sự sẽ không còn.

Loại kiểu người này, có lẽ lừa gạt kiểu gì cũng sẽ thành tài.

Dù sao hệ thống đều đã đảm bảo.

Sở Duyên không dấu vết cách xa đứa bé con này.

Sợ thiên phú ngưu phê chi khí của đối phương lây dính vào hắn, đến lúc đó hắn

không tìm được đệ tử nhất định sẽ dạy thành phế vật nữa.

Đứa bé tên “Từ Ngự” không biết được ý nghĩ kỳ lạ của Sở Duyên, đứa nhóc

nhìn tám kiện nhạc khí, vô cùng tò mò rốt cuộc đánh tám kiện nhạc khí kia kiểu

gì.

Một lúc lâu sau, lão nhân Ma Âm ở trong nhà khống chế tám kiện nhạc khí cuối

cùng cũng dừng tay.

Tám kiện nhạc khí cũng chậm rãi dừng lại.

Âm nhạc kỳ diệu im bặt, lão nhân Ma Âm xua tay, cất tám kiện nhạc khí đi.

Sau đó lấy một thứ giống như ốc biển từ trong ngực ra.

Lão ta đi ra khỏi nhà, đưa ốc biển cho Sở Duyên.

“Tông chủ, bên trong thứ này ghi lại bát âm chi nhạc, có thể lặp đi lặp lại sử

dụng, chỉ cần linh khí bên trong không ngừng, có thể bảo tồn vĩnh viễn.”

Lão nhân Ma Âm chậm rãi nói.

Sở Duyên tránh đứa bé thấy thế, đi tới, nhận lấy ốc biển nhìn một lát, không để

ý lắm lập tức gật đầu.

“Được, lần này cảm ơn ngươi ra tay giúp đỡ.”

Sở Duyên cảm ơn lão nhân Ma Âm.

“Việc nhỏ mà thôi, có thể giúp được Sở tông chủ, đây vốn là vinh hạnh của ta,

nhưng mà Sở tông chủ, bây giờ ngươi muốn đi đâu?”

Lão nhân Ma Âm đột nhiên hỏi một câu.

“Ừm, bổn tọa lập tức phải rời đi, làm sao vậy?”

Sở Duyên gật đầu nói.

“Chuyện đó… Sở tông chủ, khi ngươi rời đi, có thể mang theo tiểu tử này hay

không? Thiên phú của tiểu tử này không tệ, để nó đi theo bên cạnh ngươi, bưng

trà rót nước cho ngươi, như vậy không tính mai một thiên phú của ngươi.”

“Với thiên phú của tiểu tử này, nếu để nó tiếp tục ở lại phàm tục, thực sự hơi

đáng tiếc.”

Lão nhân Ma Âm chỉ đứa bé tên Từ Ngự nói.

Sở Duyên: “?”

Nhận người trâu bò như vậy làm đệ tử, hắn chê cảnh giới của hắn quá cao,

muốn giảm cảnh giới sao?

Nhưng mà, hình như có thể không cần nhận làm đệ tử.

Nếu đơn thuần thu nhận vào tông môn, hình như cũng có thể…



Ngoài nhà, Sở Duyên cẩn thận nghĩ.

Nếu hắn không nhận người này làm đồ đệ không phải là được rồi sao?

Nhận người bưng trà rót nước, sẽ không bị trừ cảnh giới đúng không?

Đứa bé này hình như tương lai rất mạnh.

Sau này hoàn toàn có thể làm vệ sĩ cho hắn.

Sở Duyên nghĩ tới đây, đôi mắt đều tỏa sáng.

Đúng vậy, hẳn là như thế.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía đứa bé.

Hắn vừa định nói gì, lão nhân Ma Âm ở một bên lại cho rằng Sở Duyên muốn

từ chối.

“Sở tông chủ, ta tuyệt đối không nói đùa, thiên phú của tiểu tử này thực sự khá

lắm! Ngươi nhận tiểu tử này đi!”

Giọng nói của lão nhân Ma Âm mang theo chút cầu xin.

Lão ta thực sự không muốn nhìn thấy, đứa bé này chỉ có thể lưu lạc ở giới phàm

tục.

Rõ ràng là một người có được thiên phú, lại chỉ có thể ở nơi hoang phế của giới

phàm tục, đây là bất hạnh cỡ nào.

Cho nên lão nhân Ma Âm rất muốn Sở Duyên dẫn đứa bé này đi.

Chỉ cần đứa bé này được Sở Duyên đưa đi, lão ta cảm thấy tương lai đứa bé này

chắc chắn có thể thành đại năng đứng đầu.
Bình Luận (0)
Comment