Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 554

Chỉ thấy ở phương xa, từng luồng sáng lấp lánh nhanh chóng bay tới.

Đếm sơ qua có mấy ngàn người, mỗi người đều có khí tức cường đại, lúc bay

tới khí tức đan xen vào nhau giống như một vùng biển đen ngòm nghiền ép ập

tới. Trong đó khí tức của mấy người dẫn đầu là cường đại hơn cả.

Sau khi những nhân vật cấp tông chủ và tông môn ẩn thế Trung Châu nhìn thấy

những người này, đồng tử cả đám chợt co lại, rõ ràng nhận ra bọn họ.

Đây không phải là người của bốn đại thánh địa bên dưới Vô Đạo Tông sao?

Người dẫn đầu tất nhiên là bốn đệ tử của Vô Đạo Tông.

“Bái kiến Thái Nhất kiếm Tôn, Âm Dương Trận Thánh, Man Hoàng, Tạo Hóa

Kỳ Thánh.”

Mấy vị đại diện của tông môn ẩn thế Trung Châu lập tức thi lễ với đám người

Diệp Lạc một cái.

Hôm nay đám người Diệp Lạc đã đủ để so sánh với tông chủ của những tông

môn ẩn thế của Trung Châu.

Lần trước Diệp Lạc đã một mình nghiền áp những tông chủ của tông môn ẩn

thế Trung Châu, cả tông chủ của những tông môn ẩn thế Trung Châu cũng phải

dùng xưng hô đạo hữu cùng thế hệ với Diệp Lạc, đám đại diện như bọn họ đối

mặt với Diệp Lạc tất nhiên thấp hơn một bối phận.

Nhưng bọn họ lại không muốn gọi đám người Diệp Lạc là tiền bối, vì vậy dứt

khoát gọi tôn hiệu của đám người Diệp Lạc.

“Bái kiến Thái Nhất Kiếm Tôn, Âm Dương Trận Thánh, Man Hoàng, Tạo Hóa

Kỳ Thánh…”

Những nhân vật cấp tông chủ kia thấy đại diện của tông môn ẩn thế Trung Châu

hành lễ thì vội vàng hành lễ theo, sợ vì cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn mà

xung đột với đám người Diệp Lạc.

“Hành lễ cái gì, không phải các ngươi muốn quyết chiến sao? Đánh đi, thất thần

làm gì, đã đánh đến nước này rồi, chẳng lẽ các vị còn cần đàm phán gì sao?”

Trương Hàn chậm rãi từ đó bước ra, trên mặt mang nụ cười ấm áp, chậm rãi

nói.

“Đúng vậy, lần này lão nhị đã nói giống tiếng người rồi, các ngươi mau quyết

chiến đi.”

Diệp Lạc chân đạp phi kiếm, hai tay chắp sau lưng, cười như không cười nhìn

chằm chằm vào những người này.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, ăn dưa hấu không?”

Trong tay Tô Càn Nguyên cầm một quả dưa lớn, vừa cười vừa nói.

Về phần Đạm Đài Lạc Tuyết, nàng không nói lời nào, yên lặng hùa theo.

“Kiếm Tôn, các vị tới đây là để?”

Đại diện Trấn Thiên Tông thận trọng tiến lên một bước, nói khẽ.

Gã ta cũng muốn hỏi Vô Đạo Tông đến đây làm gì, theo lời những nhân vật cấp

tông chủ kia nói, bọn họ căn bản không nhận được sự trợ giúp của Vô Đạo

Tông. Như vậy Vô Đạo Tông đến đây chỉ sợ không phải vì cuộc náo loạn này.

“Ngươi đi xuống đi, mấy kẻ trốn trốn tránh tránh kia, còn không ra đây?”

Diệp Lạc khoát tay áo với những đại diện của tông môn ẩn thế Trung Châu kia,

ánh mắt tự nhiên rơi vào một góc ở xa xa phía trên.

Lúc hắn ta nói những lời này, từ góc xa xa có mấy bóng người bước ra, để lộ

thân hình.

Đương nhiên đó là tông chủ của mấy tông môn ẩn thế lớn của Trung Châu rồi.

Giờ phút này sắc mặt của mấy vị kia đều có vẻ xấu hổ.

Vốn bọn họ định ẩn nấp, nhìn xem cuối cùng Vô Đạo Tông muốn làm gì nên

dứt khoát cả hộ vệ cũng không mang theo đã ẩn nấp.

Kết quả không ngờ rằng Diệp Lạc lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn họ. Bọn

họ rơi vào đường cùng đành phải xuất hiện, bay về phía Diệp Lạc, vừa bay vừa

âm thầm truyền âm thảo luận.

“Tu vi của tên Diệp Lạc này… càng ngày càng kinh khủng rồi, lúc trước còn có

dấu vết mà lần theo, bây giờ ta lại hoàn toàn không nhìn thấu.”

“Đúng vậy, rõ ràng chúng ta đã dùng hết toàn lực để che giấu khí tức, vậy mà

tên Diệp Lạc này lại có thể liếc mắt đã nhìn thấu chúng ta, quả thực là có chút

kinh khủng.”

“Không, không chỉ Diệp Lạc, cả Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc

Tuyết, ai ai cũng trở nên rất huyền diệu, ta không nhìn thấu.”

“Các ngươi nhìn Tô Càn Nguyên đi, chỉ đơn thuần là sức mạnh cơ thể đã có thể

mạnh đến mức đó, đúng là không thể tưởng tượng nổi…”

Tông chủ của mấy tông môn ẩn thế Trung Châu đều đang âm thầm thảo luận.

“Thật không biết vị Sở tông chủ kia dạy bảo đệ tử thế nào. Haiz, nếu ta cũng có

bản lĩnh dạy bảo đệ tử như vậy thì tốt rồi.”

Một trong số những tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu tỏ vẻ hâm mộ,

âm thầm truyền âm nói.

“Hâm mộ à?”

Đột nhiên, một giọng nói không biết từ đâu truyền đến, lặng lẽ xen vào truyền

âm của mấy người kia.

Nhưng mấy người kia cũng không phát hiện điểm kỳ lạ của giọng nói này, vẫn

chậm rãi phi hành, còn truyền âm nói chuyện phiếm.

“Chắc chắn là hâm mộ rồi.”

Tông chủ của tông môn ẩn thế vừa nói chuyện quả quyết truyền âm một câu.

“Vậy để ta dạy cho ngươi nhé?”

Giọng nói kia lại truyền đến lần nữa.

“Dạy ta?”

Vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia lại khịt mũi coi thường
Bình Luận (0)
Comment