Nếu trong số những tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu bọn họ thật sự có
người biết phương pháp dạy dỗ đồ đệ như Sở tông chủ thì có lẽ đám đối thủ cũ
này của bọn họ đã biến mất từ lâu rồi.
“Đúng vậy, ta dạy cho ngươi, ngươi có muốn hay không?”
Giọng nói kia vẫn vang lên.
“Đủ rồi, con mẹ nó, các ngươi ai truyền âm nói nhảm vậy? Còn dạy ta, các
ngươi dạy ta cái rắm hả?”
Vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia cảm thấy tức giận, chợt dừng
lại nhìn sang bên cạnh, muốn châm chọc đám gia hỏa không biết tốt xấu kia một
lần.
Nhưng lúc lão ta quay đầu nhìn lại, làm gì còn đồng bọn đâu nữa.
Đám người kia đứng trên trời cách đó không xa, mặt mày cả đám khiếp sợ,
không biết đang nghĩ gì.
“Các ngươi đứng đó làm gì vậy?”
Vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu này nhíu mày hỏi.
“Vừa rồi… vừa rồi trong số bọn ta không có ai truyền âm cả…”
Tông chủ của Trấn Thiên Tông Mạc Thành giọng điệu run rẩy, chậm rãi nói một
câu như vậy.
“Cái gì? Kẻ nói nhảm vừa nãy không phải các ngươi hả?”
Vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu này lập tức kinh ngạc.
Ngay sau đó, lão ta hoàn hồn, đột nhiên chợt nhìn về phía Diệp Lạc cách đó
không xa.
Tầm mắt của lão ta đảo qua, lọt vào trong tầm mắt chỉ thấy Diệp Lạc lẳng lặng
đứng đó, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhìn bọn họ, trong ánh
mắt kia…
Dường như có một chút trêu chọc.
“Sao, sao có thể như vậy được! Chúng ta truyền âm bí mật mà, tại sao tên Diệp
Lạc này có thể cưỡng ép tham gia truyền âm của chúng ta?”
Tất cả mọi người kịp phản ứng, đều kêu to không thể nào.
Cảnh giới cao nhất cũng mới là cảnh giới Độ Kiếp.
Cảnh giới Độ Kiếp kiểu gì mà trâu đến mức này?
Một mình trấn áp mấy người bọn họ, toàn thân huyền ảo vô cùng, bây giờ càng
không tầm thường, vậy mà cứng rắn xen vào cuộc nói chuyện bằng truyền âm
của bọn họ.
Từ xưa đến nay chưa từng có chuyện thế này xảy ra, ngay cả trong cổ tịch mà
các cổ nhân để lại cho bọn họ cũng là ghi chép đây là chuyện khó có thể.
Nhưng chuyện như vậy thế mà bị Diệp Lạc làm được… Điều này với bọn họ
mà nói quả thực rất khó tin…
Cưỡng ép gia nhập vào truyền âm của người khác…
Đây thật sự là chuyện mà cảnh giới Độ Kiếp có thể làm được sao?
…
Trong khu vực Trung Châu, trên sơn cốc Huyền Long.
Đám người Diệp Lạc và mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia
chạm mặt, hai bên đứng trên bầu trời nhìn nhau từ xa.
Rõ ràng là bên phía Diệp Lạc có khí thế hơn, dù sao bên phía Diệp Lạc mang
theo không ít chiến lực của tông môn mà đến, cộng thêm năm người Diệp Lạc,
khí thế đã vượt xa mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu.
Hai bên đối diện từ xa, không ai mở miệng trước, bầu không khí hơi đông lại.
Một lát sau, rõ ràng mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đã không
nhịn được nữa muốn mở miệng trước.
Nhưng bọn họ vừa định lên tiếng, lời còn chưa thốt ra thì bên kia Diệp Lạc đã
nói chuyện trước rồi.
“Các ngươi còn thất thần làm gì? Nhìn thấy mấy vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy
như vậy, còn không mau hành lễ đi? Không phải lúc trước các ngươi đều khóc
lóc than rằng mình không có bảo vật gì thuận tay ư? Bây giờ các ngươi hành lễ
cho tốt, nói không chừng người ta sẽ cho các ngươi một món bảo vật. Dù sao
tông môn ẩn thế Trung Châu của người ta gia nghiệp lớn, chuyện gì cũng có
thể.”
Diệp Lạc mở miệng nói với mấy ngàn chiến lực hàng đầu đến từ bốn đại thánh
địa phía sau mình.
“Tham kiến tiền bối!”
Mấy ngàn người kia nghe Diệp Lạc nói xong đều đồng loạt sửng sốt một chút,
sau đó lập tức hồi phục tinh thần, nhao nhao thi lễ với mấy vị tông chủ của tông
môn ẩn thế Trung Châu kia một cái.
“Chuyện này…”
Đám người Mạc Thành bị hành động này làm cho cực kỳ kinh ngạc.
Thế này…
Thế này là có ý gì?
Muốn đòi lễ gặp mặt của bọn họ hả?
Nhưng chuyện này…
Ở đây có mấy ngàn người đó, tên Diệp Lạc này cũng quá xấu xa rồi.
Trong lòng mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu không nhịn được
run rẩy.
Mệt cho tên Diệp Lạc này còn dám mở miệng. Mấy ngàn người đòi lễ gặp mặt
của bọn họ.
Sao lúc trước lại không phát hiện tâm địa tên Diệp Lạc này đen tối như vậy chứ.
Tuy rằng mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu cảm thấy rất khó
chịu, nhưng trước mắt bao người, bọn họ cũng không thể nói gì.
Cả đám cắn răng, mỗi người tự lấy ra mấy nghìn món pháp bảo từ trong túi trữ
vật của mình, gần như tông chủ của mỗi tông môn ẩn thế Trung Châu đều tặng
cho mấy nghìn người đến từ bốn đại thánh địa.
Diệp Lạc đã đích thân mở miệng, bọn họ buộc phải cho phần mặt mũi này.
Hơn nữa chỉ là tặng mấy món pháp bảo cho người khác mà thôi, vì chuyện này
mà xích mích với Diệp Lạc thì thật là không đáng.