Tô Hề cảm thấy nàng cần phải chứng minh trí thông minh của nàng không
thành vấn đề mới được, nàng chậm rãi nhấc chân lên, đi về phía tông chủ Huyền
Cực.
…
Cùng lúc đó, trên bầu trời của sơn cốc Huyền Long, cả đám đang xem kịch sau
khi chứng kiến Tông chủ Huyền Cực thoáng cái đổi tông chủ ngay tại chỗ cũng
trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Trương Hàn chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự yên lặng này.
“Tông chủ Huyền Cực này đúng là một nhân tài, không tệ không tệ. Huyền Cực
còn như vậy, có lẽ tông chủ của tông môn Trung Châu bên này nhất định đều là
rồng phượng trong loài người như Huyền Cực.”
Trương Hàn mới mở miệng đã quái gở, cả rồng phượng trong loài người cũng bị
hắn ta dùng tới. Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu bên cạnh
không nói gì, chỉ có thể ở đây nghe Trương Hàn quái gở. Thứ nhất là bọn họ
không muốn đắc một đệ tử của Vô Đạo Tông là Trương Hàn. Thứ hai là bọn họ
cũng cảm thấy Trương Hàn nói đúng, mẹ nó đây đúng là “rồng phượng trong
loài người”. Đã bao lâu rồi bọn họ không chú ý tới tình huống của những tông
môn ở Trung Châu, bây giờ những tông môn ở Trung Châu đã tệ đến thế rồi hả?
“Được rồi, lão tam, đây là chuyện của Trung Châu người ta, đừng quản nhiều,
có thể người ta cũng thích rồng phượng trong loài người đấy.”
Diệp Lạc khoát tay áo, ngoài mặt là răn dạy Trương Hàn, trên thực tế… cũng
quái gở giống như Trương Hàn.
Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu tiếp tục giữ yên lặng.
Trương Hàn và Diệp Lạc trầm mặc nhìn mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế
Trung Châu, cũng cảm thấy không thú vị, không nói tiếp nữa. Bọn họ nhìn Tô
Hề đã bắt đầu động thủ bên dưới, ngược lại bắt đầu truyền âm trò chuyện.
“Lão nhị, không phải ngươi nó mãi mà vẫn không biết cuối cùng mình cách
cảnh giới Đại Thừa có xa lắm hay không sao? Ngươi đi khiêu khích mấy vị tông
chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia đi, chỉ cần ngươi có thể dốc hết sức
trấn áp mấy người kia, vậy ngươi tuyệt đối đã đạt tới nửa bước cảnh giới Đại
Thừa.”
Diệp Lạc truyền âm, mang theo ý đầu độc nồng nặc.
“Đại sư huynh, dốc hết sức trấn áp những người này, e rằng có chút khó.”
Trương Hàn do dự một chút, truyền âm trả lời.
“Không! Chuyện này cũng không khó! Nếu như ngươi thật sự đã đạt tới nửa
bước cảnh giới Đại Thừa thì có thể dễ dàng trấn áp những người này.”
Diệp Lạc cười truyền âm.
“Được, vậy đại sư huynh, ta đi thử một chút.”
Trương Hàn nghe vậy đi tới chỗ mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung
Châu kia.
Chứng kiến cảnh tượng này, Diệp Lạc nở một nụ cười, Tô Càn Nguyên bên
cạnh cũng nảy lên ý định.
“Đại sư huynh, đợi tí nữa cũng cho ta thử một chút đi. Ta cũng muốn xem thử
bây giờ ta là cảnh giới gì, không biết có đạt tới nửa bước cảnh giới Đại Thừa
hay không.”
Tô Càn Nguyên hỏi một câu.
“Không cần, ngươi và tứ sư muội đều là nửa bước cảnh giới Đại Thừa, không
cần phải thử. Mấy tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu cũng không yếu,
nửa bước cảnh giới Đại Thừa đánh không lại, chỉ có chuẩn cảnh giới Đại Thừa
mới có thể đè một đầu.”
Diệp Lạc vừa cười vừa nói.
“Hả? Chuẩn cảnh giới Đại Thừa?”
“Ừ, chuẩn cảnh giới Đại Thừa là nửa bước cảnh giới Đại Thừa trở lên một
chút.”
“Vậy nhị sư huynh đạt tới rồi sao?”
“Không, hắn cũng là nửa bước cảnh giới Đại Thừa.”
“Vậy hắn…”
“Không sao, nhìn là được rồi.”
Diệp Lạc cười ha ha nói. Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức hiểu ra.
Thế này không phải là đại sư huynh muốn gài bẫy nhị sư huynh sao…
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Sở Duyên quay về tới nơi, sau khi hắn trở lại Vô Đạo Tông thoáng cái đã bối
rối. Hắn đứng bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông, từ xa nhìn ngọn núi lớn ở
đối diện Vô Đạo Tông.
Theo trí nhớ của hắn, không phải ngọn núi lớn kia là một ngọn núi bỏ hoang
sao?
Tại sao bây giờ lại trở nên khác lạ như vậy?
Bây giờ trên ngọn núi lớn kia rõ ràng có thêm rất nhiều kiến trúc.
Trên ngọn núi lớn kia có người ở à?
Sở Duyên hơi nhíu mày. Gần Vô Đạo Tông hắn tất cả gần như đều là đất hoang,
nhà ai lại chạy tới quanh Vô Đạo Tông để ở chứ?
Sở Duyên mờ mịt. Hắn nhìn sơn môn nhà mình, do dự một chút, vẫn chưa đi
lên. Nếu hắn tiến vào sơn môn, trạng thái vô địch sẽ đóng lại. Hắn cũng không
biết tình huống trong Vô Đạo Tông bây giờ thế nào. Ngọn núi lớn đối diện xảy
ra tình huống, không phải là Vô Đạo Tông của hắn cũng sẽ xảy ra tình huống
chứ. Đánh chết Sở Duyên cũng không dám lên.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng bên ngoài, chuẩn bị dùng một chút thủ đoạn
nhỏ thông báo cho người bên trong Vô Đạo Tông ra ngoài.
Sở Duyên suy tư một lát, trực tiếp nhìn dưới đất, đánh mạnh một chưởng xuống.
Ầm ầm!
Sở Duyên mở trạng thái vô địch tất nhiên không giống bình thường.