Hắn chưởng xuống đất, toàn bộ núi Thiên Vụ đều chấn động. May mà Sở
Duyên không dùng sức quá nhiều, nếu không chỉ sợ núi Thiên Vụ đã sụp đổ rồi.
Sở Duyên đưa tay chưởng một phát rồi không có động tác gì nữa, hắn cũng cực
kỳ sợ, sợ mình đập nát tông môn của mình. Ba đứa đồ đệ bảo bối của hắn còn
đang ở trong tông, nếu trong tông sập, vậy ba đứa đồ đệ kia của hắn cũng không
còn luôn, thế thì hắn sẽ phun máu mất. Cũng may núi Thiên Vụ chỉ nhẹ nhàng
chấn động chứ không có dấu hiệu sụp xuống. Sở Duyên thở phào nhẹ nhõm.
“Trạng thái vô địch này vẫn không dễ khống chế, sức mạnh của những chấm
sáng màu vàng này quá mạnh mẽ.”
Sở Duyên không khỏi cảm khái về sự cường đại của trạng thái vô địch này. Quá
mạnh cũng không phải là chuyện tốt, thật sự quá khó khống chế rồi.
Nhưng nói lại thì hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao đệ tử trong tông lại
không ra ngoài?
Trong đầu Sở Duyên xẹt qua một ý nghĩ, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì một tiếng
ngâm kỳ quái bỗng nhiên nổ vang.
Hú hú!!!
Theo âm thanh này vang lên còn có một câu nói truyền tới.
“Nghiệt súc phương nào dám cả gan láo xược trước Vô Đạo Tông, có tin Long
gia gia của ngươi nuốt chửng ngươi hay không?! Bây giờ quỳ xuống, Long gia
gia của ngươi có thể cân nhắc tha cho ngươi một mang!”
Một bóng rồng hiện lên, chỉ thấy bóng dáng của Ngao Ngự đáp xuống đất, khí
thế hung hăng đi tới chỗ Sở Duyên, rất có tư thái muốn ngũ mã phanh thây kẻ
vừa mới gây ra động tĩnh kia.Dù sao khối khí thế này cũng bóp đến sít sao.
Ngao Ngự từng bước đi về phía Sở Duyên, Sở Duyên cũng chậm rãi xoay người
qua. Hai người nhìn nhau một cái, Sở Duyên thờ ơ lạnh nhạt, Ngao Ngự thì trợn
tròn mắt.
Bịch…
Ngao Ngự quỳ xuống tại chỗ.
Hắn ta vừa mới nói gì…
Hắn ta muốn nuốt tông chủ?
Còn kêu tông chủ quỳ xuống nữa?
Trời ạ…
Ngao Ngự cảm giác thế giới của mình điên đảo rồi. Sở Duyên lại không thèm
để ý những lời Ngao Ngự vừa mới nói.
“Ngao Ngự, bây giờ tình huống trong tông thế nào?”
Sở Duyên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
“Hả? Tông chủ, tình huống thế nào cái gì?”
Ngao Ngự cảm thấy mờ mịt, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem
ra hình như Sở tông chủ không có ý muốn so đo thì phải?
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
“Trong tông không xảy ra chuyện gì hả?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
“Ồ? Không có mà tông chủ, mọi chuyện đều bình thường, Hoa đại nhân vẫn
luôn ở Thần Binh Các, Tư Nhạc đại nhân cũng không sao, chỉ là thân thể hơi
suy yếu, những vị đại nhân khác cũng đều rất tốt.”
Ngao Ngự sờ đầu trả lời.
“Trong tông không có việc gì sao?”
Sở Duyên ngẩn người, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Theo như lời Ngao Ngự nói thì Vô Đạo Tông của hắn không xảy ra chuyện gì?
Thế ngọn núi lớn bên ngoài là sao?
Sở Duyên trầm tư một chút vẫn không nghĩ ra được gì, chỉ có thể lựa chọn hỏi
thăm Ngao Ngự. Sau khi Ngao Ngự nghe thấy câu hỏi của Sở Duyên thì lập tức
giải thích, Sở Duyên lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong khắp khuôn mặt toàn là
vẻ kinh ngạc.
“Ngươi nói là kiến trúc bên trên ngọn núi lớn ở phía đối diện là do Bạch Trạch
xây dựng ư? Tên Hướng Đạo tông, bây giờ ngọn núi kia tên là núi Hướng Đạo?
Tất cả mọi thứ đều là do Bạch Trạch xây dựng nên? Thế ra, Bạch Trạch xây một
tòa tông môn ở phía đối diện tông môn của chúng ta?”
Đầu óc Sở Duyên hoàn toàn mơ hồ. Hắn nhớ rõ Bạch Trạch chỉ là một tên cặn
bã cảnh giới Luyện Khí nho nhỏ thôi đúng không? Một tên cặn bã thành lập nên
một tông môn?
Chuyện này…
Sở Duyên trầm mặc.
Tông môn mà một tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí nhỏ thành lập có hình dạng
thế nào?
“Thế nên trong tông môn của chúng ta không có tình huống gì đúng không?”
Sở Duyên nhìn về phía Ngao Ngự hỏi lại lần nữa, dùng việc này để xác định có
phải trong tông thật sự không có tình huống gì hay không.
“Tông chủ, trong tông của chúng ta vẫn luôn như vậy, không có việc gì xảy
ra…”
Ngao Ngự thành thật trả lời.
Nghe thấy thế, Sở Duyên thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì là tốt rồi.
Hơn nữa nghe Ngao Ngự nói, thân thể của đệ tử mới nhận Tư Nhạc luôn càng
ngày càng suy yếu, nói cách khác đệ tử mới Tư Nhạc kia cũng không xảy ra
tình huống gì, mọi chuyện đều dựa theo quá trình bình thường. Xem ra bây giờ
mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay của hắn. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy bất ngờ cũng chỉ có chuyện tên Bạch Trạch
kia thành lập tông môn mà thôi. Một tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí thành lập
tông môn, đúng là tài thật.
“Được rồi, Ngao Ngự ngươi về đi. Phải rồi, giao thứ này cho Tư Nhạc, bổn tọa
có một số việc phải ra ngoài một chuyến.”
Sở Duyên lấy một con ốc biển ra ném cho Ngao Ngự.