Sau khi hắn nói xong liền đạp không bay lên, đi về phía núi Hướng Đạo. Hắn
muốn xem thử cuối cùng Bạch Trạch đang làm cái gì.
Ngao Ngự đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Sở Duyên rời đi, lại nhìn ốc biển trên
tay mình, chợt thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Sở tông chủ đi rồi…
Sở tông chủ thật sự không so đo những lời hắn ta vừa nói.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt.
Ngao Ngự yên tâm.
Sau khi yên tâm, Ngao Ngự lại cảm thấy hưng phấn.
Vừa rồi hắn ta mới mắng Sở tông chủ một trận, bảo muốn nuốt Sở tông chủ,
còn kêu Sở tông chủ quỳ xuống. Mặc dù Sở tông chủ đại nhân đại lượng, không
so đo với hắn ta, nhưng thật sự là hắn ta đã từng mắng. Việc này đủ cho hắn ta
khoe khoang cả đời rồi.
Hắn ta mắng một trong những đại năng giả đứng đầu thiên địa, hơn nữa vẫn
thành công còn sống, chuyện này có cần ghi chép lại hay không?
Ngao Ngự càng nghĩ càng hưng phấn, cầm ốc biển đi lên núi, chuẩn bị giao ốc
biển cho vị Tư Nhạc kia trước, sau đó muốn đi tìm người khoác lác một trận.
Chuyện này mà hắn ta không khoe khoang thì quả là có lỗi với những lời hắn ta
vừa nói, hắn ta từng mắng Sở tông chủ mà không chết…
Chỉ điểm này thôi đã đủ rồi!
Ngao Ngự vừa đi vừa nhảy lên trên núi, hắn ta nhảy được một nửa thì đột nhiên
ngừng lại.
Không đúng.
Nếu hắn ta cứ nói việc này ra như vậy thì liệu có bị Sở tông chủ biết hay không?
Đến lúc đó Sở tông chủ nhớ tới muốn tính sổ, vậy chẳng phải hắn ta chết chắc
rồi hả?
Nhưng nếu hắn ta nói riêng với bọn Lý Nhị Cương, bọn Lý Nhị Cương sẽ
không to mồm loan truyền khắp nơi chứ?
Chắc có lẽ là không!
…
Trong khu vực Đông Châu, đối diện núi Thiên Vụ, bên trong núi Hướng Đạo.
Giờ phút này trong một khoảng sân rộng của Hướng Đạo Tông, Bạch Trạch
đang dạy bảo đệ tử duy nhất của mình Ninh Phàm.
“Ngươi nói xem ngươi ngộ đến bây giờ sao cái gì cũng không ngộ ra? Đã bao
nhiêu ngày rồi? Không cầu ngươi ngộ ra hoàn toàn, chỉ cầu ngươi ngộ ra một
chữ là được, kết quả hay rồi, cái gì cũng không ngộ ra.”
Bạch Trạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiển trách Ninh Phàm.
Lão ta đã nhận tên đệ tử này bao lâu rồi?
Thu làm môn hạ, truyền thụ “đạo pháp”. Kết quả đối phương lại không ngộ ra
được cái gì, điều này sao có thể khiến Bạch Trạch không tức giận cho được?
Nhìn xem đệ tử của Sở đạo hữu người ta kìa, nhập môn mấy ngày mà tu vi đã
tăng lên vèo vèo, động một chút là ta hiểu, người này biến thái hơn người kia.
Sao đệ tử nhà lão ta lại đần như vậy chứ?
Ngộ lâu như vậy, cả cái rắm cũng không ngộ ra.
“Sư tôn, chuyện này cũng không thể trách ta được, ta thật sự đã cố gắng hết sức
rồi.”
Ninh Phàm sợ hãi nói.
Giờ phút này bộ dạng của Ninh Phàm cũng đã thay đổi rất nhiều, sau lưng đeo
một thanh đại đao, hai bên hông cũng treo hai cây đao, một cái nghịch nhận,
một cái tế đao, có thể nói là làm màu, khí chất đã có đủ, chỉ có điều tu vi không
được tốt lắm.
“Cố gắng hết sức? Thiên phú của ngươi nhất định không thấp, điều này ta có thể
thấy được, thiên phú không thấp, phương pháp tu hành cũng giống với đệ tử của
Vô Đạo Tông như đúc, tại sao người khác ngộ ra mà ngươi không ngộ ra. Ta
thấy là ngươi lười biếng thì có!”
Bạch Trạch quyết đoán gạt bỏ lí do thoái thác của đệ tử mình.
“Sư tôn, sư tôn của người ta có thể giống ngài sao, người ta là tồn tại trong
truyền thuyết, còn ngài… ngài chẳng có tên tuổi gì…”
Ninh Phàm thận trọng nói.
Nghe đến đây, Bạch Trạch vốn chỉ định răn dạy một chút suýt chút nữa đã giáng
một tát đập chết tên đệ tử này.
Lão ta lấy tên đệ tử này ra so sánh với những đệ tử khác của Vô Đạo Tông, tên
đệ tử này liền lấy lão ta ra so sánh với Sở Duyên?
Đây là hai chuyện giống nhau hả?
Tuy rằng lão ta cảm thấy có lẽ thời kỳ đỉnh phong của Sở Duyên sẽ mạnh hơn
lão ta một chút, nhưng ít nhất hai người có cùng một đẳng cấp. Bây giờ Sở
Duyên “đồng điệu” với thiên địa đạt được nhận thức chung, cùng hướng về
phương hướng tốt đẹp mà cố gắng, từ đó được thiên địa bảo vệ nâng đỡ. Người
vẫn không thể đồng điệu với thiên địa cùng hướng về phương hướng tốt đẹp mà
cố gắng như lão ta tất nhiên sẽ không sánh bằng Sở Duyên. Cả hai chỉ khác
nhau ở chỗ thiên địa bảo vệ nâng đỡ, tên đệ tử này lại lấy ra mà nói lão ta…
Chuyện này đúng là…
Bạch Trạch không có sức phàn nàn nữa.
“Mà thôi mà thôi, ngươi đã không ngộ ra thì ta cũng không miễn cưỡng nữa. Ta
truyền thụ cho ngươi mấy thứ khác, ngươi luyện trước đi.”
Bạch Trạch thở dài thật sâu, cảm thấy tên đệ tử này của mình hết thuốc chữa rồi,
dứt khoát cho một vài phương pháp tu luyện, để mặc tên đệ tử này tu ra cái gì
thì tốt, lão ta lại đi tìm đệ tử khác vậy.