Ngay lúc Bạch Trạch định truyền thụ công pháp, từ xa truyền đến một cơn chấn
động. Trong nháy mắt Bạch Trạch đã cảm ứng được có người xâm nhập Hướng
Đạo Tông của lão ta.
Ánh mắt của lão ta nhanh chóng nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy một bóng người
đạp không mà đến, bóng người này mặc một bộ áo trắng, tóc đen tung bay theo
gió, khí chất lúc ẩn lúc hiện như thần tiên hạ phàm, quanh người có vô số điểm
sáng màu vàng óng vờn quanh. Lúc hắn đi tới thoáng như mang theo đại thế của
thiên địa mà đến. Nhìn người này lâu rất dễ khiến lòng người sinh ra cảm giác
không thể so bì, giống như nếu so bì chính là tình huống tranh phong với thiên
địa.
Người này tất nhiên là Sở Duyên.
Bạch Trạch thấy Sở Duyên đi tới cũng không khỏi sửng sốt một chút.
“Xem ra Sở đạo hữu đã hợp tác với thiên địa sâu hơn rồi.”
“Tốt thật…”
Bạch Trạch có chút ghen tị, lặng lẽ nói ra hai chữ “tốt thật”.
Dùng nhãn lực của lão ta đương nhiên có thể thấy được mấy điểm vàng óng
quanh người Sở Duyên trở nên mạnh hơn. Hay nói cách khác, lực khống chế
của Sở Duyên đối với những điểm sáng vàng óng kia đã trở nên mạnh hơn.
Trong mắt Bạch Trạch, hiển nhiên chuyện này đại biểu cho “hợp tác” giữa thiên
địa và Sở Duyên đã biến thành cấp độ cao hơn.
“Đạo hữu.”
Sở Duyên chậm rãi đi tới, đáp xuống khoảng sân rộng của Hướng Đạo tông, cẩn
thận quan sát công trình kiến trúc xung quanh.
“Sở đạo hữu, ngươi đã về.”
Bạch Trạch cũng tiến lên chào hỏi Sở Duyên.
“Ừm, vừa mới trở về không lâu, nghe nói một tên cặn bã Luyện Khí như đạo
hữu… khụ khụ, nghe nói đạo hữu xây dựng một tông môn ở đây nên tò mò tới
xem thử.”
Sở Duyên nhất thời nói sai, suýt chút nữa đã bày tỏ suy nghĩ chân thật trong
lòng. Cũng may Bạch Trạch không nghe rõ, chỉ cho là Sở Duyên tới xem thử
mà thôi.
“Đúng vậy, là xây dựng một tông môn, chuyện này không phải là vì hợp tác hay
sao? Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi đạo hữu, ta xây dựng tông môn trên ngọn núi
lớn đối diện đạo hữu, đạo hữu sẽ không để ý đúng không?”
Bạch Trạch dò hỏi.
“Không sao không sao, đạo hữu quả là bản lĩnh, vậy mà có thể xây dựng được
một tông môn lớn như vậy.”
Sở Duyên nhìn tông môn này, tấm tắc kêu lạ.
Một tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí nho nhỏ lại có thể tạo ra một tông môn lớn
như vậy, thật sự rất lợi hại đấy.
“Không, đạo hữu hiểu lầm rồi, tông môn này không phải do ta xây mà là ta làm
phiền đệ tử của đạo hữu xây giúp đấy.”
Bạch Trạch trả lời một câu.
“Đệ tử ta?”
Sở Duyên nhướng mày.
Đệ tử có thể lấy ra để xây dựng trong tông môn của hắn cũng chỉ có Hoa Thần
Y thì phải?
Tên Hoa Thần Y này vẫn từ trong Thần Binh Các chạy ra ngoài sao? Trước khi
đi hắn đã dặn Hoa Thần Y ở lại Thần Binh Các rồi mà.
“Đúng vậy, đạo hữu, là đệ tử của ngươi, là Đồ…”
Bạch Trạch vừa định nói là Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân để tránh Sở Duyên hiểu
lầm, nhưng lão ta còn chưa kịp nói xong đã bị Sở Duyên ngắt lời.
“Được rồi, ta biết là ai, không cần nhiều lời. Ngược lại là đạo hữu ngươi, phía
sau là đệ tử của ngươi à?”
Sở Duyên vô cùng hứng thú nhìn tạo hình đặc biệt của Ninh Phàm, trong lòng
hiện lên một từ ngữ.
Tam đao phái?
Bạch Trạch đạo hữu biết chơi thật.
“Đúng, là đệ tử của ta. Ninh Phàm, còn không qua đây bái kiến Sở tông chủ? Vị
trước mặt ngươi chính là tông chủ Vô Đạo Tông mà ngươi nhắc tới mỗi ngày
đấy.”
Bạch Trạch duỗi tay về phía Ninh Phàm.
Ninh Phàm đứng cách đó không xa lập tức đi tới, hai mắt phát sáng nhìn Sở
Duyên giống như thần tiên hạ phàm, hai chân đều đang run rẩy. Đó là hưng
phấn.
“Không sai, bổn tọa chính là tông chủ Vô Đạo Tông. Ninh Phàm, ngươi là đệ tử
Bạch Trạch đạo hữu đúng không.”
Tuy rằng Sở Duyên cảm thấy người thanh niên trước mắt rất kỳ quái, nhưng hắn
cũng không nghĩ gì nhiều.
“Vâng, tông chủ, chính là ta!”
Mặt Ninh Phàm kích động tới đỏ bừng.
“Hửm? Ngươi gọi ta là gì?”
Sở Duyên vốn còn muốn cổ vũ Ninh Phàm một phát, nhưng chợt nghe thấy lời
nói của Ninh Phàm, không khỏi hơi ngẩn người.
Ninh Phàm này không phải đệ tử của Bạch Trạch sao?
Gọi hắn là tông chủ?
Ai không biết còn tưởng rằng Hướng Đạo Tông là cấp dưới của Vô Đạo Tông
đấy.
“Tông, tông chủ đó. Tông chủ, ta nói với ngài, ta rất sùng bái ngài, ngài lưu
truyền thế gian, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ta đều biết, cũng có thể đọc làu làu.
A, sư tôn, ngươi làm gì vậy…”
…
Hướng Đạo tông, trên khoảng sân rộng, sau khi xử phạt Ninh Phàm một trận,
còn kêu Ninh Phàm đi phạt đứng, lửa giận của Bạch Trạch mới được dập tắt.
“Sở đạo hữu, thật sự khiến ngươi chê cười rồi.”
Bạch Trạch nhìn về phía Sở Duyên, vô cùng lúng túng nói.
Để Sở Duyên nhìn thấy đệ tử của lão ta trong trạng thái như vậy, trong mắt lão
ta mặt mũi đã mất sạch.