“Không sao không sao, khụ khụ, chỉ có điều đệ tử của đạo hữu ngươi, thật sự là
có chút đặc biệt.”
Vốn Sở Duyên định nói là kỳ cục, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói ra hai chữ
“đặc biệt” này.
“Đặc biệt? Đặc biệt ở chỗ nào?”
Bạch Trạch căn bản không nghe ra ý của Sở Duyên, nhướng mày nhìn Ninh
Phàm bị phạt đứng. Trong mắt lão ta, nhãn lực của Sở Duyên mạnh vô cùng, có
thể nhìn ra thiên phú của rất nhiều người. Nếu không thì sao Sở Duyên có thể
chọn được nhiều đệ tử có thiên phú như vậy. Lúc này Sở Duyên nói đệ tử của
lão ta đặc biệt, chẳng lẽ Ninh Phàm còn có thiên phú gì mà lão ta không thấy?
“Hửm?”
Sở Duyên hơi sững sờ, Bạch Trạch này nghe không hiểu ý của hắn sao?
Còn hỏi hắn đặc biệt ở đâu…
Cái này hắn có thể gì nói?
Hắn còn có thể nói ra suy nghĩ chân thật của mình là đệ tử nhà ngươi rất kỳ cục,
rất ăn hại hả?
Nhưng nói lại thì người đệ tử này của Bạch Trạch, hình như hắn chưa xem kiểu
mẫu thì phải?
Ngược lại có thể xem xem, kiểu mẫu người đệ tử này của Bạch Trạch thế nào.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên lập tức mở hệ thống ra dò xem, nhìn sang Ninh Phàm
đang đứng phạt bên kia. Một màn ảnh chỉ hắn có thể nhìn thấy lập tức ngưng tụ
ra.
[Đối tượng dò xét: Ninh Phàm]
[Chủng tộc: Người]
[Tu vi: Cảnh giới Luyện Khí]
[Thể chất: Đao Tâm trời sinh]
[Đánh giá: Thể chất của người này bình thường không có gì lạ, nhưng có Đao
Tâm, trời sinh thích hợp luyện đao, nếu có thể chuyên tâm luyện đao sẽ có khả
năng thành tài rất cao, không đề nghị ký chủ thu làm đồ đệ]
Đao Tâm?
Tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí như Bạch Trạch mà có thể thu được đệ tử thế
này ư?
Sở Duyên hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy gì, dù sao chuyện này không liên quan gì tới
hắn. Đây không phải đệ tử của hắn, hắn cũng không cần lo đối phương thành
tài.
“Ừm, quả thật là rất đặc biệt, là Đao Tâm trời sinh, thích hợp luyện đao, rất
không tệ.”
Sở Duyên dứt khoát nói đến thiên phú của Ninh Phàm với Bạch Trạch.
“Đao Tâm? Thì ra là thế.”
Hai mắt Bạch Trạch sáng ngời.
Lão ta chỉ cảm thấy thiên phú của Ninh Phàm không tồi nhưng không nhìn ra cụ
thể Ninh Phàm có thiên phú gì. Có điều vừa được Sở Duyên nhắc nhở là lão ta
đã biết thiên phú của Ninh Phàm.
Đao Tâm!
“Đạo hữu, đệ tử này của ngươi có thiên phú không tệ lắm, ngươi phải dạy bảo
cẩn thận đấy.”
Sở Duyên khuyên bảo một câu để tránh Bạch Trạch dạy hư đệ tử. Hắn hồn
nhiên quên mất mình cũng đang dạy hư đệ tử.
“Đạo hữu đừng nói những chuyện này, vừa nói ta lại đau đầu. Gần đây ta vẫn
luôn dạy bảo tên đệ tử này, nhưng tên đệ tử này học kiểu nào cũng không vào,
ta đang thấy phiền đây.”
Bạch Trạch cực kỳ khổ não nói.
Sở Duyên: “?”
Tại sao hắn lại nghe ra mùi tỏ vẻ vậy?
Tên đệ tử này dạy thế nào cũng không dạy nổi?
Bạch Trạch vì chuyện này mà buồn rầu?
Chẳng lẽ Bạch Trạch không biết để dạy đệ tử thành phế vật mà hắn đã bỏ ra một
cái giá đắt thế nào ư?
Hơn nữa tới giờ trừ Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc ra thì những đệ tử
khác của hắn đều thành tài cả rồi. Để dạy đệ tử thành phế vật, hắn đã trả giá rất
nhiều rất nhiều… Kết quả tên Bạch Trạch này còn nói dạy thế nào đệ tử cũng
không học được?
Haizz…
Sở Duyên hít sâu một hơi, khống chế cảm xúc của mình.
Tên Bạch Trạch này không biết hắn muốn dạy đệ tử thành phế vật, hợp tình hợp
lý!
“Đạo hữu, đây không phải vấn đề của đệ tử, chủ yếu là rèn sắt còn cần bản thân
cứng rắn, đạo lý này ngươi hiểu không?”
Trong lời nói của Sở Duyên có hàm ý. Hắn chỉ thiếu nước trực tiếp làm rõ, một
tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí như ngươi cũng chết vì thức ăn, còn nói dạy thế
nào cũng không dạy nổi.
Có điều rõ ràng Bạch Trạch căn bản không chú ý tới “hàm ý trong lời nói” của
Sở Duyên. Sau khi Bạch Trạch lẩm bẩm một lát đột nhiên như nghĩ đến gì đó,
bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Sở đạo hữu, quả thực trình độ dạy học của ta không được tốt lắm, phương diện
này ta cũng không am hiểu, chi bằng ngươi giúp ta dạy một chút được không?
Cũng không cần dạy đến… Nói thế nào đây, Sở đạo hữu tùy tiện chỉ điểm cho
đệ tử của ta một chút là được, ngươi thấy thế nào?”
Bạch Trạch đột nhiên nói.
“Phụt, cái gì, ngươi bảo ta dạy đệ tử của ngươi?”
Suýt chút nữa Sở Duyên đã phun máu.
Bảo hắn dạy phế thì hắn còn hơi hiểu một chút.
Bảo hắn dạy thành tài?
Thật có lỗi, thuật nghiệp hữu công chuyên công (kỹ năng học thuật đều có
phương hướng nghiên cứu riêng), chuyện này hắn không thạo.
Hắn trào phúng Bạch Trạch là tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí, nhưng chính hắn
cũng là phàm nhân mà. Phải khẳng định là một phàm nhân mặc skin vô địch
đỉnh phá trời. Bảo hắn dạy người khác thành tài, hắn không thể dạy được.