“Đúng vậy, Sở đạo hữu, ngươi dạy giúp ta, cũng không tính, chỉ cần chỉ điểm
một chút là được rồi.”
Bạch Trạch nói rất nghiêm túc.
Đối với chuyện này, đương nhiên Sở Duyên từ chối. Nhưng không chịu nổi
Bạch Trạch khăng khăng như thế. Sở Duyên không còn cách nào, cuối cùng chỉ
có thể nhận lời, “chỉ điểm” cho Ninh Phàm một chút.
Trông thấy Sở Duyên nhận lời, Bạch Trạch vội vã gọi Ninh Phàm bị lão ta phạt
đứng trở về, lắng nghe Sở Duyên chỉ điểm. Ninh Phàm biết vị tông chủ của Vô
Đạo Tông này muốn chỉ điểm mình cũng rất kích động, vội vội vàng vàng chạy
tới trước mặt Sở Duyên, trông mong nhìn Sở Duyên. Sở Duyên nhìn Ninh Phàm
đeo ba thanh đao trước mặt, hận không thể quỳ xuống trước hắn.
Khóe miệng Sở Duyên hơi run rẩy, ngược lại cũng không nói gì. Hắn suy nghĩ
một chút, mình cũng không biết cái gì, thứ duy nhất biết hình như là pháp quyết
tu luyện trụ cột cảnh giới Luyện Khí. Cái này không truyền ra được, chi bằng
tùy tiện giải thích một ít kiến thức lý thuyết trâu bò để dỗ, nói đơn giản là tùy
tiện lừa gạt cho qua chuyện.
Có thể thực hiện.
Trong đầu nảy ra suy nghĩ, Sở Duyên liền ngẩng đầu mở miệng.
“Ninh Phàm, ngươi là đệ tử của Bạch đạo hữu, nên gọi bổn tọa là sư thúc, vậy
bổn tọa cũng không khách sáo, gọi ngươi một tiếng sư điệt.”
Sở Duyên nói vậy.
Lời này vừa nói ra, bịch một tiếng, Ninh Phàm thoáng cái quỳ xuống, đối mặt
Sở Duyên, hành đại lễ.
“Đệ tử bái kiến sư thúc!”
Ninh Phàm trực tiếp dùng tới xưng hô, sợ dùng muộn một chút Sở Duyên sẽ hối
hận.
“Ừm, miễn lễ đi. Phải rồi, lần này bổn tọa chỉ chỉ điểm ngươi một chút thôi, sẽ
không truyền thụ mấy công pháp gì đó cho ngươi, điểm này ngươi nên biết. Dù
sao ngươi là đệ tử của Bạch đạo hữu, nếu truyền thụ cho ngươi những thứ khác,
nhất định Bạch đạo hữu cũng không muốn chứng kiến, ngươi là đệ tử của
Hướng Đạo Tông cũng nhất định không muốn học.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Hắn vừa mới nói xong, Bạch Trạch và Ninh Phàm đã đứng bật dậy.
“Đạo hữu cứ việc truyền thụ, ta nguyện ý chứng kiến!”
“Sư thúc, ta cũng nguyện ý học!”
Bạch Trạch và Ninh Phàm hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Sở Duyên.
Sở Duyên: “?”
Hai người không thể theo lời ta nói mà diễn tiếp sao?
Tại sao không dựa như kịch bản vậy?
Ngươi nguyện ý học, ta không có thứ để dạy.
Sở Duyên nhìn thầy trò hai người này, cảm thấy đau đầu.
Hắn không nên đồng ý “chỉ điểm” Ninh Phàm này. Bây giờ đâm lao thì phải
theo lao thôi.
Được rồi, hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì lừa dối tiếp…
Bạch đạo hữu à Bạch đạo hữu, đệ tử của ngươi bị lừa tới phế đi cũng không nên
trách ta, ta cũng không muốn đâu.
Trong lòng Sở Duyên lặng lẽ nói một câu…
…
Hướng Đạo tông, trên khoảng sân rộng, Sở Duyên quay lưng về phía Ninh
Phàm và Bạch Trạch, hắn chậm rãi mở miệng nói chuyện.
“Mà thôi, hai người các ngươi đều không ngại, vậy bổn tọa đành truyền thụ một
chút gì đó cho sư điệt ngươi. Ngươi là Đao Tâm trời sinh, tất nhiên phải tu đao
chi nhất đạo. Bổn tọa hỏi ngươi, sư điệt, ngươi có biết thế nào là đao chi nhất
đạo hay không?”
Sở Duyên vừa nói vừa xoay người, đang định bắt đầu lừa dối thường ngày với
Ninh Phàm, nhưng câu trả lời một giây sau của Ninh Phàm lại khiên Sở Duyên
ngây ngẩn cả người.
“Cái này ta biết, cái này ta biết. Sư thúc tông chủ, cái này sư tôn của ta đã dạy
rồi.”
Ninh Phàm hưng phấn giơ cánh tay lên, cao giọng nói.
“Hửm? Ngươi biết? Sư tôn của ngươi đã dạy ngươi rồi ư?”
Sở Duyên nhìn Bạch Trạch bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí này vậy mà đã dạy những thứ này sao?
Chẳng lẽ là thường ngày xem hắn dạy bảo đệ tử sau đó học lén?
Được rồi, coi như Ninh Phàm không làm theo kịch bản cũng không thành vấn
đề. Cùng lắm thì bất kể Ninh Phàm nói gì hắn cũng nói sai là được.
“Vậy ngươi nói xem, thế nào là đao chi nhất đạo?”
Sở Duyên tiếp tục mở miệng, thờ ơ hờ hững hỏi dò.
“Sư thúc tông chủ, ta biết, cái gọi là đao chi nhất đạo chính là…”
Ninh Phàm thao thao bất tuyệt giảng giải. Rõ ràng hắn ta đã hoàn toàn nghe lọt
tất cả những thứ hôm đó Bạch Trạch nói. Giờ phút này thứ hắn ta nói ra đều là
thứ bản thân hắn ta đã điều chỉnh lại, phù hợp với bản thân. Nói một lát, có thể
khiến Sở Duyên sửng sốt.
Trận giảng giải “đao chi nhất đạo” này vừa giảng đã là nửa canh giờ. Nửa canh
giờ sau, cuối cùng trận giảng giải này cũng đã xong.
“Thế nên ta cho rằng, đạo chi nhất đạo quyết định bởi tâm! Đao ý tại tâm, tâm ý
như đao, tức là đao chi nhất đạo! Sư thúc tông chủ, ngài cảm thấy có chỗ nào
không đúng hay không?”
Ninh Phàm nói xong thì đưa tay vuốt miệng. Nói nửa canh giờ, miệng hắn ta
không mỏi mới là lạ.
“Ngươi…”
Sở Duyên ở đối diện hai mắt ngơ ngác nhìn Ninh Phàm. Hắn thật sự không biết
nên nói thế nào. Từ ngữ mà hắn nghĩ tới, từ ngữ mà hắn không nghĩ tới đều bị
Ninh Phàm nói một hơi. Thế thì hắn nên nói thế nào?
Làm thế nào để phản bác Ninh Phàm là sai?