Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 569

Sở Duyên trầm mặc.

“Sư thúc tông chủ, sao ngài lại không nói chuyện?”

Ninh Phàm thấy Sở Duyên trầm mặc, không khỏi lên tiếng hỏi một câu.

Sở Duyên: “…”

Nên nói, không nên nói đều bị ngươi nói hết rồi. Ta không trầm mặc thì còn có

thể nói gì được nữa.

Có điều tiếp theo cuối cùng hắn nên nói thế nào đây?

Những lời có thể nói một câu cũng không có, dùng lý thuyết đi lừa gạt đã không

thể thực hiện được.

Chi bằng…

Dứt khoát trực tiếp chơi xấu thì sao?

Sở Duyên nghĩ tới đây thì ánh mắt sáng lên.

Ta không thể giảng đạo lý với ngươi, nhưng ta có thể chơi xấu mà. Dù sao ta có

trạng thái Vô Địch, ta trâu bò, nắm đấm của ta lớn, ta chính là đạo lý.

“Không có gì, chỉ là bổn tọa đang nghĩ sao ngươi lại có nhiều ý nghĩ kỳ lạ với

đao chi nhất đạo như vậy? Cái tốt thì ngươi không học được, những thứ lung

tung thì học được một đống lớn. Thật không biết là ai dạy ngươi những thứ này,

làm vậy không phải là dạy hư đệ tử sao?”

Sở Duyên mở miệng nói.

“Hả? Những thứ này đều là sư tôn dạy ta.”

Ninh Phàm lập tức nhìn về phía Bạch Trạch.

“Không phải, đạo hữu, ta…”

Bạch Trạch vội vàng muốn giải thích gì đó, nhưng Sở Duyên lại khoát tay kêu

Bạch Trạch không cần phải nói. Ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn Ninh Phàm.

“Theo bổn tọa, người dùng đao, quan trọng nhất, từ trước đến nay không phải

tâm ý cái gì, đao khí gì gì đó, người dùng đao, quan trọng nhất chính là rút

đao.”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Rút đao?”

Vẻ mặt Ninh Phàm mờ mịt, rút đao thì chỉ cần là người đều có thể làm được

mà?

“Có phải ngươi cảm thấy rút đao rất đơn giản hay không?”

Sở Duyên chắp hai tay sau lưng.

“Sư thúc tông chủ, đúng thế.”

Ninh Phàm thừa nhận.

“Vậy nếu kêu ngươi rút đao với bổn tọa thì sao?”

Sở Duyên nói một câu sâu kín như vậy.

Hắn nói xong thì vận chuyển trạng thái vô địch của mình, hướng về phía vòm

trời tung ra một chưởng. Một chưởng của hắn đánh ra, chỉ thấy điểm sáng màu

vàng óng quanh người hắn đều tụ lại rồi đi. Trong thoáng chốc, vô số điểm sáng

màu vàng óng tạo thành một đại chưởng ấn màu vàng. Chưởng ấn bá đạo vô

cùng, lập tức ngưng tụ lại rồi đập về phía vòm trời.

Ầm ầm…

Vòm trời bên trên nổ ra một tiếng cực lớn, mây mù cuồn cuộn tan ra bốn phía,

uy áp kinh khủng dấy lên từng trận gió lốc. Dưới một kích này, vòm trời tối sầm

lại, hồi lâu sau vẫn không có ánh mặt trời chiếu xuống.

Sở Duyên nhìn hiệu quả của một kích này, cực kỳ hài lòng nhẹ gật đầu.

Trạng thái Vô Địch rất xịn, hiệu quả của một kích này thậm chí còn hơn cả lúc

hắn ở thời kỳ đỉnh phong là cảnh giới Nguyên Anh lừa Diệp Lạc chém ra một

kiếm kia năm đó.

Có thể đoán trước được Ninh Phàm sẽ bị một kích này dọa tới ngây người.

Sở Duyên quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên… Đôi mắt của Ninh Phàm đờ đẫn quỳ dưới đất, đôi môi run rẩy,

dường như chịu kinh hãi gì đó.

Thấy cảnh này, Sở Duyên cực kỳ hài lòng. Hắn lại nhìn Bạch Trạch thử, vốn

tưởng rằng Bạch Trạch cũng sẽ thất thố giống như Ninh Phàm, kết quả lại ngoài

dự tính. Bạch Trạch không hề thất thố, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào vòm

trời mờ tối kia, trong ánh mắt dường như có một chút…

Một chút hâm mộ?

Một tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí như ngươi đang hâm mộ cái gì?

Sở Duyên cảm thấy khó hiểu.

Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, dù sao đối tượng mà hắn muốn lừa gạt chính

là Ninh Phàm.

“Thế nào? Ngươi có dám đối mặt với bổn tọa, rút đao của ngươi ra không?”

Sở Duyên thờ ơ lạnh nhạt hỏi một câu.

“Ta, ta, ta…”

Giọng của Ninh Phàm run rẩy, hồi lâu sau vẫn không nói được một câu đầy đủ.

“Hiểu chưa? Đao chi nhất đạo nằm ở chỗ có dám rút đao hay không. Nếu ngươi

có một trái tim dám rút đao với tất cả mọi thứ, như vậy ngươi mới có thể đi cân

nhắc những thứ không thiết thực kia của ngươi. Cả cốt lõi mà ngươi cũng không

có, còn nói những thứ khác thế nào?”

Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói.

“Rút đao…đây mới là ý của hai chữ rút đao à…”

Trong lòng Ninh Phàm bỗng nhiên run lên bần bật, ánh mắt đờ đẫn. Hai gối của

hắn ta cứ quỳ dưới đất mãi, không đứng lên.

Thấy cảnh này, Sở Duyên không có tâm tư đi lừa gạt nữa. Hắn định thừa cơ trốn

đi, như vậy cũng bớt để lát nữa phải tiếp tục lãng phí miệng lưỡi.

“Bạch đạo hữu, để đệ tử của ngươi tự mình tìm hiểu cho tốt đi. Bổn tọa đi trước,

những gì nên nói bổn tọa đã nói xong cả.”

Sở Duyên khoát tay áo.

Nói xong hắn bèn xoay người đạp không rời khỏi, không mang theo chút dây

dưa dài dòng nào, sợ Ninh Phàm phục hồi tinh thần lại sẽ gọi hắn lại.

“Sở đạo hữu, ngươi…”

Bạch Trạch còn muốn gọi Sở Duyên vân vân, nói lão ta tiễn một cái. Ai ngờ Sở

Duyên vèo một phát đã biến mất, cả bóng dáng cũng không nhìn thấy
Bình Luận (0)
Comment