Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 570

Bạch Trạch hơi ngơ ngác, nhìn bóng lưng Sở Duyên rời đi, lại nhìn Ninh Phàm

đang quỳ dưới đất lão ta vừa định gọi Ninh Phàm, đột nhiên một ánh đao lướt

qua. Bạch Trạch cúi đầu nhìn lại, liếc mắt đã thấy Ninh Phàm cầm song đao,

mặt hướng về mình, quanh thân đao khí vờn quanh.

“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”

Bạch Trạch hơi nhướng mày.

“Sư tôn, sư thúc tông chủ nói đúng! Thân làm một người cầm đao phải dám rút

đao với tất cả mọi thứ. Sư tôn, ta đang rút đao với ngươi!”

Ninh Phàm một tay nghịch nhận, một tay tinh đao, một thanh đại đao sau lưng

như có thể rút ra khỏi vỏ bất kỳ lúc nào. Hai mắt hắn ta trở nên cực kỳ sắc bén,

giống như hoàn thành quá trình lột xác nào đó.

“Rút đao? Rút đao với ta?”

Bạch Trạch nở nụ cười, cười vô cùng âm trầm. Lão ta lặng lẽ mở giới hạn của

bản thân, chịu áp lực của thiên địa cũng phải mở giới hạn ra.

Hôm nay không dạy dỗ tên đệ tử này một phát, nói không chừng ngày mai tên

đệ tử này sẽ cưỡi lên đầu hắn ta…



Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, bên ngoài Vô Đạo Tông.

Sở Duyên quay về nơi này, sau khi hiểu rõ tình huống của Hướng Đạo Tông thì

hắn không có hứng thú tiếp tục quan sát nữa. Hắn cũng không biết Ninh Phàm

xảy ra lột xác. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có sơn môn mang phong cách cổ

xưa của Vô Đạo Tông. Sở Duyên đang suy nghĩ có nên vào tông hay không.

Vào tông, trạng thái vô địch của hắn sẽ không còn. Có điều hình như hắn nhất

định phải lên núi một chuyến mới được. Hắn phải đi lừa gạt Tư Nhạc một phát,

còn phải dạy bảo Chí Tôn trời sinh Từ Ngự này thật tốt. Còn phải nhanh chóng

tới xem trạng thái của Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân để tránh xảy ra chuyện ngoài

ý muốn. Tuy rằng hắn cảm thấy không thể nào, dù sao đó là đệ tử được hệ thống

xác định nhất định sẽ phế, nhưng ít nhiều gì hắn cũng phải nhanh chóng tới xem

mới được.

Không phải để xem hai tên đệ tử này có thành tài hay không, mà là muốn đi

xem thử hai tên đệ tử này có còn sống hay không.

“Được rồi, thế thì làm phàm nhân trong chốc lát, đợi hết bận ra khỏi sơn môn

nữa là được.”

Sở Duyên lẩm bẩm một tiếng.

Trạng thái vô địch của hắn sau khi vào tông môn sẽ bị vô hiệu hóa, nhất định

phải ra khỏi tông môn mới mở ra. Hắn muốn đi vào Vô Đạo Tông, trạng thái vô

địch nhất định sẽ đóng. Có điều chỉ là đóng trong chốc lát mà thôi, Sở Duyên có

thể chấp nhận được.

Nghĩ tới đây, Sở Duyên liền nhấc chân lên tiến vào sơn môn. Hắn vừa bước ra

một bước lập tức vang lên một tiếng “ong”. Tất cả điểm sáng màu vàng óng

quanh người hắn đều biến mất, cơ thể nhẹ bẫng, suýt chút nữa thì hắn đã bất cẩn

té ngã. Hòa hoãn một hồi lâu hắn mới hơi thích ứng.

“Đây mới thật sự là cảnh giới phàm nhân…”

Sở Duyên trầm mặc.

Nói thật đã quen với trạng thái vô địch, đột nhiên đổi thành cảnh giới phàm

nhân đúng là có chút không quen. Cảnh giới phàm nhân đi đường cũng phải dựa

vào chính mình khiến Sở Duyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Haizz…

Mà thôi mà thôi, chỉ là đi một đoạn đường, chờ lần kiểm tra tông môn này trôi

qua thì tu vi của hắn sẽ từ từ trở về, đến lúc đó là tốt rồi.

Ta từ phàm nhân tu tới vô địch!

Sở Duyên hít sâu một hơi, động viên bản thân một phen, tiến vào sơn môn. Hắn

chỉ dựa vào đi bộ, từ dưới núi vào trong tông còn cần không ít thời gian. Cứ đi

như vậy, sau hơn mười phút thì Sở Duyên mới lên trên núi. Đây còn là vì Sở

Duyên là cảnh giới Phàm Nhân đẳng cấp cao, nếu chỉ là người phàm đơn thuần

thì e rằng phải đi hơn nửa canh giờ.

Sau khi Sở Duyên tới nơi, nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh, không khỏi

hơi xúc động.

Chính tòa tông môn này đã tận mắt chứng kiến hắn từ cảnh giới Nguyên Anh

rơi xuống cảnh giới Phàm Nhân. Nhưng hắn tin rằng nhất định tông môn này

cũng sẽ nhìn hắn từ cảnh giới Phàm Nhân đi về hướng cảnh giới Độ Kiếp, thành

tựu vô địch.

Tất nhiên rồi!

Không nói tới việc có hệ thống trợ giúp, cứ tụt xuống thì cũng phải có giới hạn,

đụng đáy bật ngược lại đúng không?

Không thể nào cứ tụt mãi. Nếu tụt mãi, ai nghe thấy cũng phải rơi lệ.

Sở Duyên thở dài sâu kín, đang chuẩn bị khởi hành đi xem Tư Nhạc trước. Hắn

đi chưa được mấy bước, đột nhiên một tiếng sấm vang dội muốn chấn điếc lỗ tai

vang lên, dọa Sở Duyên nhảy dựng.

Ầm ầm…

Sở Duyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ bầu trời đều bị lôi điện chiếu sáng,

một tia chớp giáng xuống bên ngoài núi Thiên Vụ. Sở Duyên không thấy rõ là

đánh tới đâu, nhưng không phải đánh tới núi Thiên Vụ, vậy Sở Duyên liền

không để ý.

“Ông trời đang đánh tên xui xẻo nào đây?”

Sở Duyên lắc đầu, không hề để trong lòng. Hắn suy nghĩ một chút, định đi tìm

Lý Nhị Cương trước, hỏi thử xem Tư Nhạc ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment