Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 571

Hắn phải mau tới xem tình huống hiện tại của Tư Nhạc thế nào, sau đó phải lừa

gạt Tư Nhạc một trận, để tránh con nhạc yêu thành tài.

Sở Duyên đi một đường từ quảng trường của đại điện tông chủ tới bên cạnh

phòng bếp, nhanh chóng tìm được Lý Nhị Cương. Thông qua Lý Nhị Cương,

Sở Duyên cũng lập tức tìm được chỗ của Tư Nhạc.

Tư Nhạc ở khu vực của đệ tử chếch về phía nam một chút. Sau khi Sở Duyên

biết thì thoáng cái đã tìm thấy Tư Nhạc. Nhìn thấy cơ thể Tư Nhạc đã dần trở

nên đông lại trước mặt mình, Sở Duyên vẫn rất hài lòng.

“Xem ra cơ thể của Nhạc Nhi không sao rồi nhỉ?”

Sở Duyên nhẹ giọng dò hỏi.

“Nhờ có bát âm chi nhạc của sư phụ đệ tử đã không sao rồi.”

Tư Nhạc quỳ xuống trước mặt Sở Duyên, cực kỳ cảm kích nói.

Nàng hiểu cơ thể mình hơn ai hết, nếu không có bát âm chi nhạc, chỉ sợ chẳng

mấy chốc cơ thể nàng sẽ tiêu tán. Toàn bộ nhờ bát âm chi nhạc mà Sở Duyên

cho nên nàng mới còn tồn tại. Chuyện này có thể nói là Sở Duyên cho nàng sinh

mạng thứ hai, sao nàng lại không cảm kích được.

“Không sao thì tốt rồi, vi sư vừa mới trở về không lâu, vẫn chưa hỏi ngươi một

phen, việc tu hành của ngươi thế nào rồi?”

Sở Duyên chắp tay sau lưng, lên tiếng dò hỏi.

“Bẩm sư tôn… tu vi của đệ tử luôn dừng lại ở cảnh giới Trúc Cơ, đệ tử là nhạc

yêu, tu vi tăng trưởng rất chậm… Bình thường yêu vật cần mười năm trăm năm

mới có thể đột phá đến cảnh giới Kim Đan, nhưng đệ tử thân là nhạc yêu, trời

sinh thiên phú thấp, có lẽ cần nghìn năm mới có thể đột phá…”

Lúc Tư Nhạc nói những lời này gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không khỏi hơi

ửng hồng. nàng đang cảm thấy lúng túng vì thiên phú của mình.

Nghìn năm đột phá Kim Đan…

Chuyện này mất mặt biết bao nhiêu.

Tư Nhạc nói xong còn thận trọng nhìn sắc mặt của Sở Duyên.

Nàng vốn cảm thấy trên mặt sư tôn nhà mình sẽ lộ vẻ thất vọng, thật không ngờ

rằng trên mặt sư tôn nhà mình lại không hề có chút thất vọng nào, ngược lại

hình như còn có một chút… mừng rỡ?

Tư Nhạc hơi ngơ ngác, sư tôn mừng cái gì chứ?

Sở Duyên ở bên kia cũng chú ý tới điểm này, sửa lại vẻ mặt, lần nữa biến thành

hờ hững lạnh nhạt.

“Nhạc Nhi, chuyện tu hành của ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi cần nghìn

năm mới có thể đột phá Kim Đan, đó có thể quỹ đạo của số phận ban đầu,

nhưng sau khi ngươi gia nhập sư môn, mọi chuyện sẽ thay đổi.”

Sở Duyên hờ hững nói xong, trong lòng cuối cùng cũng cười tươi như hoa. Thu

Tư Nhạc rõ ràng là mối đầu tư ít nhưng lời nhiều.

Chính Tư Nhạc cũng nói đột phá cảnh giới Kim Đan phải cần nghìn năm, thiên

phú như vậy tính là thành tài cái đếch ấy. Hắn hoàn toàn không cần dạy, để Tư

Nhạc ở đó tự mình chơi đùa là được rồi.

Chờ qua một năm, tu vi của hắn tới kỳ kết toán, đến lúc đó muốn thế nào không

phải là chuyện tùy thích hay sao.

“Kính xin sư tôn chỉ rõ!”

Tư Nhạc có chút mờ mịt, mở miệng hỏi một câu.

“Nhạc Nhi, vi sư có thể truyền thụ cho ngươi rất nhiều thứ, nhưng vi sư vẫn có

ý định để ngươi tự mình lĩnh ngộ đại đạo chi âm. Chỉ có lĩnh ngộ đại đạo chi âm

này, mặt thiên phú thấp nhạc yêu của ngươi sẽ được thay đổi hoàn toàn, từ nay

về sau con đường tu hành của ngươi cũng thuận buồm xuôi gió…”

Sở Duyên lại bắt đầu một đợt lừa gạt mới.

Tóm lại, hắn chỉ có một ý nghĩ. Ổn định Tư Nhạc!

Đại đạo chi âm cái gì, hắn không biết thứ đó, lấy ra chống đỡ một trận là được.

“Thế nhưng sư tôn, ta không biết lĩnh ngộ đại đạo chi âm thế nào…”

Tư Nhạc vẫn mặt mày mê mang.

“Chuyện này rất đơn giản, có tay là được, để vi sư giải thích cho ngươi một

chút…”

Hai mắt Sở Duyên sáng lên giảng giải…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, khu vực cư trú của đệ tử, trước một tòa điện.

Tư Nhạc nhìn Sở Duyên từ từ đi xa, trên mặt vẫn đầy vẻ mê mang. Sư tôn của

nàng nói với nàng rất nhiều thứ, nhưng nàng căn bản không biết sư tôn nói cái

gì, nàng nghe cả buổi cũng không nghe ra thứ gì cụ thể… Theo như sư tôn của

nàng nói thì lĩnh ngộ đại đạo chi âm, chính là… có tay là được?

Tư Nhạc nửa tin nửa ngờ cúi đầu nhìn hai tay của mình.

Đây không phải tay ư?

Tư Nhạc mê mang.

Nàng trầm mặc hồi lâu mới hơi lấy lại tinh thần, xoay người sang chỗ khác,

định trở về điện của mình trước. nàng vừa trở về vừa tự hỏi tất cả mọi thứ sư

tôn nói với mình vừa nãy.

Đại đạo chi âm luôn tồn tại ở xung quanh nàng, tồn tại ở bất kỳ chỗ nào, bất kỳ

ngóc ngách nào trên thế gian này… Nói một cách khác, đại đạo chi âm vẫn luôn

có mặt!

Theo như lời sư tôn của nàng nói, thứ nàng cần là phải cố tình đi cảm ngộ, tìm

được đại đạo chi âm.

“Đại đạo chi âm, đại đạo chi âm… Nếu đại đạo chi âm vẫn luôn có mặt, vậy tại

sao mình cứ tìm mãi mà không thấy chứ? Đừng bảo là đại đạo chi âm, nếu

không có sư tôn, ngay cả bát âm chi nhạc mình cũng không tìm ra…”
Bình Luận (0)
Comment