“Tất nhiên rồi, làm việc không làm từng bước thì vĩnh viễn không thể đạt được
mục tiêu! Tu hành cũng như vậy, đây là thứ bổn tọa muốn dạy ngươi, ngươi
phải nghe cho cẩn thận, học cho tốt, biết chưa?”
Sở Duyên mặt dày mày dạn mở miệng nói.
“A… biết rồi.”
Từ trẻ con mê mang gật đầu.
“Vậy thì tiếp tục đi.”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, tiếp tục đi về phía điện của mình.
“Ồ.”
Từ trẻ con bĩu môi, chỉ có thể tiếp tục đi với Sở Duyên.
Hai người một đường đi về phía trước. Trong tông môn Vô Đạo Tông cường giả
tụ tập này, hai phàm nhân đi lại như vậy.
Đi thêm một lát, hai người cuối cùng cũng tới điện của Sở Duyên.
Sở Duyên lập tức đi vào, từ điện của mình lấy ra quyển pháp quyết tu luyện cơ
sở của cảnh giới Luyện Khí đưa cho Từ trẻ con.
“Sau này ngươi luyện cái này đi! Đừng thấy đây chỉ là kiến thức cơ bản, trên
thực tế… khụ khụ, trên thực tế đây là một quyển kiến thức cơ bản, nhưng đối
với một tu sĩ mà nói, kiến thức cơ bản mới là quan trọng nhất! Phải biết lầu cao
vạn trượng cũng phải từ đất bằng xây lên! Có một nền tảng tốt mới là quan
trọng nhất!”
Sở Duyên chậm rãi nói…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, điện trước đó Sở Duyên ở.
“Quyển pháp quyết tu luyện cơ sở của cảnh giới Luyện Khí này nhìn thì đơn
giản, nhưng…”
“Cho nên, quyển công pháp này trên thực tế là…”
“Tóm lại, chính là câu nói đó, lầu cao vạn trượng cũng phải xây từ đất bằng lên!
Ngươi phải học cho tốt biết chưa?”
Sở Duyên thao thao bất tuyệt nói.
Nói xong, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía Từ Ngự. Vừa liếc sang Sở Duyên
suýt chút nữa đã tức giận đến mức giáng một tát đánh chết tên trẻ con này. Bởi
vì hắn phát hiện tên trẻ con này lại ngủ rồi…
Hắn nói nhiều như vậy là giảng với không khí hả?!
Tâm trạng của Sở Duyên có thể nói là đặc sắc.
“Từ! Ngự!”
Sở Duyên nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
“Ồ? Tông chủ đại nhân, ta biết rồi, lầu cao vạn trượng cũng phải xây từ đất
bằng lên, ta biết rồi!”
Từ Ngự vội vàng lau nước miếng, lớn tiếng nói.
“Lầu cao vạn trượng cũng phải xây từ đất bằng lên?”
Khóe miệng Sở Duyên hơi run rẩy.
Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi. Hắn không nên đi lừa gạt một đứa bé.
Đối mặt một đứa bé, hắn lừa gạt cái gì? Trực tiếp kêu tên trẻ con này đi tu luyện
chẳng phải xong việc rồi sao?
“Cầm lấy, cút đi tu luyện, tự mình tìm chỗ đi.”
Sở Duyên nhìn quyển “Pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu của cảnh giới
Luyện Khí” dính không ít nước miếng trong ngực Từ Ngự, cảm thấy đau đầu,
khoát tay cho Từ Ngự xéo đi.
“Ồ Ồ, được.”
Từ Ngự mê mang nhẹ gật đầu, quay người định rời khỏi. Đứa nhóc mới đi được
vài bước, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, lại quay trở về.
“Tông chủ đại nhân, ta còn có chuyện…”
Từ Ngự thấp giọng nói.
“Nói.”
Sở Duyên hít sâu một hơi, mở miệng nói.
“Tông chủ đại nhân, ta có thể lấy sữa ngon ở đâu?”
Từ Ngự ngẩng đầu nhìn Sở Duyên, mở miệng nói.
“Cút! Cút cho bổn tọa!”
Sở Duyên chỉ vào Từ Ngự, hình tượng gì cũng không cần, suýt chút nữa đã
không nhịn được bùng nổ.
“À.”
Từ Ngự mất mát xoay người rời khỏi.
Sở Duyên thấy cảnh này hừ lạnh một tiếng, cũng lười nói thêm gì nữa, hắn thật
sự bó tay với người hầu của chính hắn rồi.
Chí Tôn trời sinh đã nói đâu?
Cứ y như em bé vậy.
Chí Tôn nhà ai như vậy chứ?
Không đúng…
Hình như có Chí Tôn như vậy thật. Hoang thiên đế trong truyền thuyết kia, hình
như lúc nhỏ chính là như vậy.
Không đúng, người đó tồn tại, chính là có cốt Chí Tôn.
Tên người hầu này của hắn không có, chỉ đơn thuần là thiên phú tốt, tốt đến
mức hệ thống cũng đánh giá là chí tôn trời sinh mà thôi.
Haizz.
Nói tới thiên phú, Sở Duyên không khỏi nhớ đến cốt cách người qua đường của
mình, sắc mặt tối sầm.
Thật mất mặt, cái thiên phú này của hắn. Nhưng vấn đề không lớn, hắn có hệ
thống, hệ thống chính là đối tác chiến lược sâu sắc của hắn. Có hệ thống, nhất
định sớm muộn gì hắn cũng có thể đi về phía vô địch. Hắn có thể không tín
nhiệm người nào đó, nhưng hắn tuyệt đối sẽ tin tưởng hệ thống!
Sở Duyên điều chỉnh tâm trạng một phát. Vốn định lập tức xuống núi, khôi
phục trạng thái Vô Địch trước, nhưng lúc hắn ra khỏi điện đột nhiên như nghĩ
đến gì đó lại trở về điện của mình, tiến vào một góc nhỏ tìm được cây thần kiếm
chí cao ngày xưa hắn để ở chỗ này. Sở Duyên nhìn cây trường kiếm huyết sắc
trên tay, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Cây thần binh này của hắn ngày xưa vì tu vi của hắn không đủ mà không cách
nào kích hoạt sức mạnh của nó, vì vậy hắn mới đặt nó vào một góc, sợ người
khác ngấp nghé cây thần binh này của mình. Bây giờ hắn có trạng thái vô địch,
ngược lại có thể dùng thử cây thần binh này rồi. Hắn muốn xem thử hắn được
trạng thái vô địch buff thì cây thần binh này sẽ mạnh bao nhiêu!
Nghĩ tới đây, Sở Duyên lập tức cầm thần binh xuống núi.