Ngoài sơn môn.
Khi Sở Duyên vừa bước ra khỏi sơn môn một bước, trạng thái Vô Địch lập tức
mở ra. Ngay lập tức, quanh người hắn hiện lên vô số điểm sáng màu vàng óng
vờn quanh, cảm giác chi phối tất cả kia lại trở về.
Cảm nhận được trạng thái vô địch mở ra, Sở Duyên lập tức đạp không bay lên,
trong tay cầm trường kiếm màu đỏ máu. Hắn không hề do dự chút nào, trực tiếp
rót điểm sáng màu vàng óng xung quanh vào trong trường kiếm đỏ ngòm. Vô số
điểm sáng màu vàng óng bao trùm trường kiếm huyết sắc, đè ép màu đỏ ngòm
của thân kiếm, từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy Sở Duyên cầm một thanh thần kiếm
phát ra ánh sáng vàng, có vẻ uy vũ bất phàm.
Nhưng Sở Duyên không cảm thấy thỏa mãn với thanh thần kiếm kim quang này
như vậy. Hắn nhớ sau khi thanh thần binh này được rót sức mạnh vào sẽ tỏa ra
ánh sáng, tại sao lần này không sáng lên nữa?
Sở Duyên nhíu mày. Hắn không khỏi cúi đầu cẩn thận quan sát thứ biến thành
thần kiếm kim quang trên tay. Sau khi cẩn thận quan sát trong chốc lát, hắn
không nhìn ra cái gì, chỉ đơn thuần cảm thấy thanh kiếm này… rất ngầu.
“Thanh thần binh này là sao?”
“Trước kia ta rất yếu, không chấp nhận thì thôi, bây giờ ta đã mở trạng thái vô
địch rồi, cho dù là vậy cũng không chấp nhận ta hả?”
Sở Duyên nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm.
Chẳng lẽ là vì trạng thái vô địch này cũng không phải thực lực của chính hắn
nên thanh thần binh này mới không chịu chấp nhận hắn như trước sao?
Nói đến cùng vẫn là thực lực bản thân quan trọng. Tuy rằng trạng thái vô địch
rất mạnh, nhưng chung quy không phải của hắn. Không phải ư, ngay cả đám
thần binh cũng không chấp nhận hắn.
Sở Duyên nhìn thanh thần kiếm kim quang trên tay mình, sâu kín thở dài, xóa
bỏ trạng thái vô địch buff thêm trên trường kiếm. Hắn lại đáp xuống tảng đá bên
ngoài sơn môn ngồi khoanh chân xuống, sau đó hắn lập tức nhàn rỗi.
Chỉ cần chờ hệ thống bắt đầu kiểm tra, sau đó an an ổn ổn tăng cảnh giới lên là
được.
Đồ Tuyết Hi là một tiểu cảnh giới…
Đồ Dạ Lân cũng là một tiểu cảnh giới…
Còn có Tư Nhạc…
Thu về tới cũng là một đại cảnh giới rồi.
Hiện tại hắn là phàm nhân đẳng cấp cao, cộng thêm một đại cảnh giới này nữa
chính là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ.
Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ…
Tu vi này có phải hơi thấp một chút hay không?
Được rồi. Thấp thì thấp, chủ yếu là vì hắn cần có mấy trường hợp dạy đệ tử
thành phế vật thành công. Chỉ cần có trường hợp, sau này còn không phải là dạy
một phế một hay sao?
Chờ đến lúc đó, cảnh giới tất nhiên sẽ tăng lên vèo vèo, muốn tăng lên chậm
một chút cũng không được.
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, nghĩ tới ngày đó, không khỏi nở
một nụ cười, lúc nhìn về phía bầu trời ánh mắt của hắn cũng mang theo mong
đợi tràn trề.
Tương lai có thể mong đợi!
Trong lúc Sở Duyên đang mơ mộng về tương lai mình trấn áp thiên hạ, quay
lưng về phía chúng sinh, lưu lại vô số truyền thuyết, một giọng nói từ nơi không
xa truyền tới, kéo Sở Duyên trở về với thực tế.
“Sở đạo hữu?”
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía đường núi. Liếc mắt đã thấy Bạch Trạch đang
đi tới.
Tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí này tới đây làm gì?
Không ở tông môn của mình dạy bảo tên Ninh Phàm kia, còn có lòng dạ thảnh
thơi tới tìm hắn hả?
“Bạch đạo hữu, có chuyện gì sao?”
Sở Duyên từ trên tảng đá lớn đứng dậy, cầm trường kiếm huyết sắc, mở miệng
dò hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ là đến đây tìm Sở đạo hữu tâm sự mà thôi. Ồ, Sở đạo
hữu, ngươi cầm một thanh kiếm phàm phẩm làm gì? Kiếm này đúng là kỳ diệu,
mặc dù là phàm phẩm nhưng bên trong lại có mấy khối chiếu minh thạch, dùng
pháp lực kích hoạt hẳn sẽ phát sáng. Đạo hữu dùng để chiếu sáng sao? Thế
nhưng theo tu vi của ta và ngươi còn cần chiếu sáng hả?”
Bạch Trạch nhìn thanh trường kiếm đỏ ngòm của Sở Duyên, mở miệng nói.
Sở Duyên: “?”
…
Chỗ sơn môn Vô Đạo Tông, giờ phút này bên ngoài sơn môn bầu không khí
đông lại lạ thường.
Sở Duyên và Bạch Trạch đều lẳng lặng đứng đó, ánh mắt hai người không hẹn
mà cùng nhìn chằm chằm vào một thanh kiếm, tâm tư của hai người đều vô
cùng phức tạp.
Bạch Trạch đang nghĩ, tại sao Sở Duyên lại tự dưng cầm một thanh kiếm phàm
phẩm như vậy. Chẳng lẽ là lão ta nhìn lầm, thanh kiếm phàm phẩm này không
đơn giản?
Nhưng bất kể Bạch Trạch nhìn thế nào cũng cảm thấy thanh kiếm này là phàm
phẩm, hơn nữa còn thuộc loại hơi kém trong phàm phẩm. Muốn nói chỉ có thể
nói chiếu minh thạch bên trong thanh kiếm phàm phẩm này rất kỳ lạ, dường
như có thể thừa nhận sóng pháp lực rất mạnh. Nói một cách khác… thanh kiếm
phàm phẩm này có thể chiếu rất sáng rất sáng…
Nhưng như vậy thì có lợi ích gì. Theo Bạch Trạch thấy, theo tu vi của lão ta và
Sở Duyên làm gì cần phải chiếu sáng chứ.