Lão ta suy đoán cả buổi, cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan tới thiên địa mới.
Lão ta không biết cụ thể chuyện này là gì, nhưng lão ta cảm thấy chờ đến khi
gia nhập thiên địa mới thì có thể biết cụ thể chuyện này.
“Cuối cùng cũng phải dạy đồ đệ thật tốt mới được.”
Bạch Trạch khẽ lắc đầu, hơi đứng dậy chuẩn bị trở về. Lão ta mới đi được một
bước đã chợt ngây ngẩn cả người.
Không đúng.
Sở đạo hữu đâu?
Đưa lão ta tới đây, kết quả Sở đạo hữu một mình chạy mất?
Nơi này… nơi này cách núi Hướng Đạo và Núi Thiên Vụ rất xa đấy…
Sở đạo hữu vứt bỏ lão ta…
Đây là muốn lão ta tự trở về hả?
Bạch Trạch bối rối.
Lúc trước để răn dạy tên đệ tử kia của mình mà lão ta đã cưỡng ép mở giới hạn,
bị thiên địa đánh một phát, giới hạn trên người càng nặng hơn, bây giờ bước
trăm mét cũng không làm được, lão ta phải trở về thế nào đây?
Đi từng bước một trở về hả?
Sắc mặt Bạch Trạch hoàn toàn méo xệch.
Lão ta thật sự phải từng bước trở về chứ sao, lão ta không hề nghĩ tới chuyện
mở giới hạn cưỡng ép bay trở về. Lần trước răn dạy Ninh Phàm, mở giới hạn,
lão ta đã bị áp chế tới giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí. Nếu bây giờ lão
ta lại cởi giới hạn, lão ta cảm thấy có thể thiên địa sẽ áp chế mình tới phàm nhân
cũng nên.
Đợi đến khi bị áp chế tới phàm nhân, tiếp tục cởi giới hạn không phải chuyện
thiên địa áp chế hay không áp chế nữa mà có lẽ là chuyện muốn tiêu diệt lão ta.
Bất đắc dĩ, Bạch Trạch chỉ có thể đi từng bước một, chân đi trên đất bằng trở về
núi Hướng Đạo, trong lòng điên cuồng chửi bới “hỏi thăm” Sở Duyên…
…
Trong khu vực Trung Châu, bên trong Thiên Diễn Tông.
Có luồng sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong khu vực Thiên Diễn Tông.
Những người này vừa đáp xuống đã bao vây toàn bộ Thiên Diễn Tông, hơi thở
cường đại liên kết lại với nhau, bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông từ trong ra
ngoài. Rõ ràng những người này sẽ không tha cho bất kỳ người nào của Thiên
Diễn Tông rời khỏi.
Trên quảng trường của Thiên Diễn Tông, mấy người bay lơ lửng, mấy người đó
hiển nhiên là năm người đồng môn trong Vô Đạo Tông Diệp Lạc vân vân.
Giờ phút này năm người hạ xuống Thiên Diễn Tông tất nhiên là có chuyện. Vào
một khắc cuối cùng lúc Tô Hề chém giết tông chủ Huyền Cực, tông chủ Huyền
Cực nói ra một câu, thử khiến Tô Hề giơ cao đánh khẽ.
Theo như lời tông chủ Huyền Cực nói, bên trong Thiên Diễn Tông phong ấn
một ma đầu thời Thượng Cổ, phải dựa vào trận pháp đặc biệt của Thiên Diễn
Tông mới có thể áp chế. Một khi tông chủ Huyền Cực chết, cuối cùng trận pháp
sẽ không áp chế nổi tên ma đầu thời Thượng Cổ kia nữa. Đến lúc đó tên ma đầu
thời Thượng Cổ này sẽ phá phong ấn mà ra, khiến Trung Châu sinh linh đồ
thán.
Tông chủ Huyền Cực thử dùng đại nghĩa để đè Tô Hề, nhưng Tô Hề căn bản
không bị chuyện này ảnh hưởng, vẫn giết tông chủ Huyền Cực.
Sau khi giết xong, Tô Hề dự định đến Thiên Diễn Tông để xem có phải thật sự
có một ma đầu bị phong ấn hay không, nếu có thật thì tiêu diệt.
Thù hận của Tô Hề chỉ nhắm vào Thiên Diễn Tông mà thôi, đối với Trung
Châu, Tô Hề vẫn mang theo tình cảm. Dù sao từ nhỏ nàng lớn lên ở Trung
Châu, nếu bên trong Thiên Diễn Tông thật sự có một tên ma gây gây nguy hại
cho Trung Châu, hơn nữa vì Tô Hề mà dẫn tới, vậy theo tính tình của Tô Hề
nhất định sẽ tiêu diệt ma đầu này.
Về phần bốn người Diệp Lạc…
Tất nhiên là lo lắng cho an nguy của Tô Hề nên cố ý tới trợ trận.
“Ma đầu? Ma đầu ở đâu ra? Ngũ sư muội, ta thấy là lão ta lừa muội thôi, ở
trong thần thức của ta căn bản không tìm được ma đầu gì.”
Trương Hàn chậm rãi bước ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp như
trước, nhẹ nói.
“Đúng vậy, ngũ sư muội, nơi này thật sự không có ma đầu gì, ma khí cũng
không nhìn thấy chút nào, cả chút hơi thở cũng không có.”
Tô Càn Nguyên cũng bước ra, trầm giọng nói.
“Ừm, ta cũng không cảm nhận được có ma khí gì.”
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nói theo một câu.
Nghe thấy lời của hai vị sư huynh và một vị sư tỷ, Tô Hề không khỏi hơi nhíu
mày. Nàng cũng không cảm giác được có ma khí gì, nếu như chỉ nàng không
cảm giác được thì nàng ngược lại có thể cho rằng là tu vi của nàng không đủ.
Nhưng bây giờ hai vị sư huynh và sư tỷ của nàng đều không cảm giác được, vậy
có lẽ đúng là tông chủ Huyền Cực đang lừa gạt nàng.
Có điều tên tông chủ Huyền Cực này cũng nhàm chán quá đi…
Đúng là chẳng có chút phong phạm cường giả nào, vậy mà lấy chuyện này ra
lừa gạt, chỉ để bảo vệ tính mạng.
Tô Hề đang định mở miệng nói mấy câu, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì
Diệp Lạc yên tĩnh nãy giờ đột nhiên mở miệng.
“Không, quả thực nơi này phong ấn một đại ma.”