Đối với hai người đệ tử này, hắn cũng định thả ra ngoài, không thể giữ lại chờ
lần kiểm tra tông môn tiếp theo được. Không phải ư, Sở Duyên kêu Ngao Ngự
gọi Tô Hề và Hoa Thần Y xuống, còn hắn thì chờ ở chỗ này.
“Hai đứa này, lề mà lề mề, sao bây giờ còn chưa xuống nữa?”
Sở Duyên nhíu mày, có hơi mất kiên nhẫn.
Hắn đã kêu Ngao Ngự lên bao lâu rồi, vậy mà hai đứa đệ tử này còn chưa
xuống.
Ngay lúc Sở Duyên định đích thân lên tìm hai đứa đệ tử kia, bên chỗ sơn môn
cuối cùng cũng có người đi tới. Sở Duyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia
sơn môn có hai bóng người đang chậm rãi đi xuống, đúng là Tô Hề và Hoa
Thần Y. Chỉ có điều hai người trông hơi kỳ lạ, vậy mà đều mang theo bao lớn
bao nhỏ.
Đó là cái gì vậy?
Hơn nữa, có cái gì không thể đặt trong túi trữ vật mà phải vác trên lưng?
“Sư tôn, đệ tử đến rồi.”
Tô Hề và Hoa Thần Y đã đi tới, hai người đều thi lễ với Sở Duyên một cái.
“Đến là được rồi, các ngươi mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Sao những thứ
này không để trong túi trữ vật, vi sư nhớ chẳng phải các ngươi đều có túi trữ vật
sao?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày hỏi một câu.
Nghe thấy thế, Tô Hề và Hoa Thần Y nhìn nhau một cái, đồng thanh nói.
“Sư tôn, túi trữ vật của đệ tử không chứa đủ nên mới vác theo đấy.”
“Sư tôn, đệ tử cũng vậy.”
Hai người đều mở miệng nói.
“Cái gì? Túi trữ vật cũng không chứa đủ? Các ngươi mang theo thứ gì vậy?”
Sở Duyên lại càng hoảng sợ.
Cả túi trữ vật cũng không chứa đủ, hai người này bỏ bao nhiêu đồ?
“Không có gì, sư tôn, chỉ là chút đồ dùng hàng ngày và quần áo gì đó, cũng
không có gì.”
Hoa Thần Y đứng ra, tôn kính trả lời.
“Các ngươi mang theo những thứ đó làm gì?”
Sở Duyên ngẩn người, hỏi dò.
“Chuyện này, sư tôn, theo như lời đại sư huynh nói với bọn ta, hẳn sắp tới sư
tôn sẽ kêu bọn ta ra ngoài thành lập tông môn đúng không? Không phải bọn ta
sớm thu xếp mấy thứ đó sao, có thể trực tiếp xuất phát.”
Hoa Thần Y suy nghĩ một chút, thận trọng trả lời.
Sở Duyên: “?”
Cuối cùng tên nghiệt đồ Diệp Lạc kia đã nói những gì?
Sao hai đứa đệ tử này lại biết hắn muốn đuổi người?
Sở Duyên cảm giác rất… Sắc mặt của hắn lập tức trở nên kỳ lạ.
“Diệp Lạc nói gì với các ngươi?”
Sở Duyên hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng hỏi.
“Đại sư huynh nói với bọn ta, mỗi lần sư tôn kêu bọn ta xuống núi đều để bọn ta
đi thành lập tông môn, hoặc là sau khi đến Thần Binh Các, sư tôn đều kêu bọn
ta xuống núi rèn luyện…”
Hoa Thần Y thuật lại những gì Diệp Lạc đã nói với hắn ta. Cái gì sau khi xuống
núi sẽ thế nào, sau khi nhập môn sẽ thế nào đều nói hết ra, hắn ta nói tới mức
mặt mày Sở Duyên tái mét.
Mẹ nó, còn tìm ra quy luật nữa hả?
Tìm ra thì thôi, vậy mà còn chỉnh lý lại nữa?
Tên nghiệt đồ này!
Sở Duyên nghiến răng nghiến lợi.
Thứ này mà cũng có thể chỉnh lý lại, hắn phục rồi.
Nếu bây giờ mà Diệp Lạc đứng trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ tung một vòng
sáng kim sắc, khiến tên đệ tử này chỉnh lý quỹ tích phóng ra của vòng sáng kim
sắc một trận mới được.
“Thế nên, hai ngươi cảm thấy thế nào?”
Sở Duyên hít sâu một hơi, cố gắng làm giọng điệu của mình hờ hững.
“Sư tôn, dựa theo quy luật, có lẽ ta còn cần xuống núi rèn luyện một lần, có lẽ
sư tỷ còn cần đến Thần Binh Các một chuyến đúng không?”
Hoa Thần Y theo bản năng nói.
“Mọi chuyện đều nghe sư tôn phân phó.”
Tô Hề cũng không dám nói gì thêm, thi lễ một cái, ngoan ngoãn nói.
“Rèn luyện? Thần Binh Các? Không cần, lần này vi sư cũng không định cho các
ngươi làm theo “quy luật” này.”
Sở Duyên nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt lại cưỡng ép duy trì phong thái thờ
ơ.
“Vậy sư tôn, bọn ta phải làm sao?”
Hoa Thần Y sờ đầu hỏi.
“Các ngươi lập tức xuống núi đi tìm đại sư huynh của các ngươi, kêu đại sư
huynh của các ngươi sắp xếp mọi thứ cho các ngươi. Nếu hắn hỏi, các ngươi cứ
nói vi sư kêu là được.”
Sở Duyên không hề khách khí kêu hai đệ tử này đi tìm Diệp Lạc.
Dám lôi mấy cái chuyện không đâu này về cho hắn, hắn không tìm cho Diệp
Lạc một chút chuyện để làm thì không được mà.
“Tìm đại sư huynh?”
Hoa Thần Y và Tô Hề hai mắt nhìn nhau một cái, đều có chút mờ mịt.
“Đúng, tìm đại sư huynh của các ngươi, kêu đại sư huynh của các ngươi sắp xếp
cho các ngươi.”
Sở Duyên quả quyết nói.
“Sư tôn, bây giờ sao?”
Tô Hề nhỏ giọng hỏi một câu.
“Phải, dù sao các ngươi cũng đã thu dọn xong rồi, lập tức xuống núi đi.”
Sở Duyên khoát tay áo, nói.
Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía sơn môn, giống như đang suy tư điều gì.
Đồng thời hắn cũng đang đợi Tô Hề và Hoa Thần Y tiếp tục mở miệng