Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 599

Nghe thấy thế, Sở Duyên không nói thêm gì nữa, khoát tay áo, bóng dáng khẽ

động đã đạp không bay lên, bay về phía núi Thiên Vụ.

Chưởng quầy nhìn bóng lưng rời đi của Sở Duyên, trầm mặc không nói gì. Một

gã tiểu nhị bên cạnh đi tới.

“Chưởng quầy, cụ thể khách điếm này phải xây dựng thế nào? Có bản vẽ hay

không? Nếu không có bản vẽ có thể sẽ hơi khó xây dựng đấy.”

Tiểu nhị dò hỏi.

“Cứ xây dựng theo khách điếm ở thành Ngân Nguyệt lúc trước là được.”

Chưởng quầy khoát tay áo, không hề để ý chút nào nói.

“Vâng, chưởng quầy.”

Tiểu nhị nhận được lệnh vội vàng xoay người, chuẩn bị rời khỏi.

“Khoan đã!”

Chưởng quầy như chợt nghĩ đến điều gì, gọi tiểu nhị lại.

“Hả? Chưởng quầy, sao vậy?”

Tiểu nhị nghi hoặc hỏi một câu.

“Để ta nối thêm, khách điếm xây dựa theo bên phía thành Ngân Nguyệt, nhưng

chung quanh khách điếm phải xây một khoảng sân rộng, trên sân phải dựng

nhiều tượng của Sở tông chủ, hiểu chưa?”

Chưởng quầy lập tức nói.

“Hửm… Ừm, ta biết rồi chưởng quầy.”

Tiểu nhị nhìn chưởng quầy nhà mình bằng ánh mắt hơi kỳ lạ.

Gã luôn cảm thấy chưởng quầy nhà mình càng ngày càng có bóng dáng của Sở

tông chủ.

“Đã biết còn không đi phân phó đi.”

Chưởng quầy mở miệng nói.

“Được, ta đi ngay đây.”

Tiểu nhị không dám cằn nhằn nữa, vội vàng xoay người phân phó bên dưới.



Cùng lúc đó, Sở Duyên trở lại Vô Đạo Tông phát hiện giải thi đấu hữu nghị

giữa hai tông đã kết thúc từ lâu, Bạch Trạch và Ninh Phàm cũng đã sớm quay

về rồi. Mấy đứa đệ tử từ bên ngoài trở về cũng ngoan ngoãn ngồi trên quảng

trường đại điện tông chủ tán gẫu, mọi chuyện thoạt nhìn đều rất bình thường.

Những đệ tử này ngoan ngoãn như vậy sao?

Chẳng lẽ đúng là hắn suy nghĩ quá nhiều?

Sở Duyên cảm thấy hoang mang.

Vậy tâm thần không yên gì gì đó, kỳ thật đều là giả, những đệ tử này ăn bản

không có ý nghĩ tiếp tục đâm lén hắn sao?

Quả nhiên, huyền học không đáng tin!

Cái ống thẻ kia còn cho hắn một câu gì đó, đứng ngồi không yên.

Sở mỗ hắn thừa biết tin tưởng hệ thống mới là chính xác mà.

Đừng bảo đám đệ tử đâm lén sau lưng này không giở trò gì với hắn, cho dù có

thì sao chứ?

Ba đệ tử Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc là hệ thống tự mình phán quyết,

không đứa nào dùng được, tất phế.

“Vẫn là hệ thống đáng tin…”

Sở Duyên phát ra một câu cảm thán.

Tương lai rất tốt đẹp. Quả nhiên là tương lai rất tốt đẹp.

Tâm trạng Sở mỗ dần dần trở nên sung sướng, đi tới chỗ mấy người Diệp Lạc.

Hắn mới lại gần một chút đã nghe thấy mấy người kia nói chuyện với nhau.

“Lão nhị, lão tam, tứ sư muội, ta nói với các ngươi này, ban đầu vẫn là giác ngộ

ở chỗ này, đúng, chính là chỗ các ngươi ngồi đấy. Lúc đó sư tôn chém một kiếm

về phía bầu trời, nói với ta một phen, các ngươi biết sư tôn nói gì hay không?

Sư tôn nói, hắn chém ra một kiếm, nếu ta có thể ngộ ra một chút thì xem như đã

ngộ đạo, ngộ ra ba bốn trong đó thì chính là cường giả số một, ngộ ra năm sáu,

thiên hạ to lớn, có thể tùy ý hoành hành… Lúc ấy ta tưởng sư tôn nói thật, sau

này ta mới phát hiện sư tôn đang lừa gạt, ngộ ra năm sáu có thể tùy ý hoành

hành bên ngoài thiên hạ cái gì, ta chỉ ngộ ra chưa tới một thì đã gần như vô địch

thiên hạ rồi… Bây giờ nghĩ lại, là sư tôn sợ ta mơ tưởng xa vời nên đặt mục tiêu

xa một chút…”

Nghe Diệp Lạc nói những lời này, Sở Duyên lập tức bối rối…

Lúc ấy hắn đang nói bừa, nào biết Diệp Lạc thật sự sẽ ngộ ra chứ. Còn nữa…

hắn biết sợ Diệp Lạc mơ tưởng xa vời hồi nào hả?

Tên đại đệ tử này của hắn, năng lực ảo tưởng hình như hơi mạnh mẽ.

“Khụ.”

Sở Duyên không muốn nghe tiếp nữa, khẽ ho khan một tiếng, nhắc nhở mấy

đứa đệ tử hắn đã về.

Đám Diệp Lạc bên kia vì ở trong tông nên không mở bất luận thần thức nào,

hiển nhiên không chú ý tới phàm nhân là Sở Duyên. Cho đến khi Sở Duyên ho

khan một tiếng thì bọn họ mới chú ý tới Sở Duyên. Cả đám nhao nhao đứng dậy

hành lễ với Sở Duyên…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, chỗ sơn môn.

Sở Duyên lẳng lặng ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn ngoài sơn môn,

điểm sáng màu vàng óng vờn quanh người, khiến cho hắn giống như một vị

thần cao quý. Giờ phút này ánh mắt của hắn ngắm nhìn chằm chằm sơn môn,

giống như đang chờ đợi điều gì xuất hiện.

“Đám Lạc Nhi cũng đi được mấy ngày rồi nhỉ?”

Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Đám Diệp Lạc đã đi được mấy ngày, đương nhiên không phải do bọn họ muốn

đi mà là Sở Duyên giục bọn họ đi. Sở Duyên đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện

kiểm tra tông môn rồi, giữ đám người Diệp Lạc lại chung quy vẫn khiến hắn

cảm thấy không an toàn, bèn dứt khoát kêu tất cả trở về tông môn của mình.

Sau khi kêu đám người Diệp Lạc đi, Sở Duyên cũng bắt tay vào xử lý chuyện

của Tô Hề và Hoa Thần Y.
Bình Luận (0)
Comment