Sở Duyên ngồi xổm người xuống, nhặt cái thẻ này lên nhìn kỹ. Trên cái thẻ này
chỉ có bốn chữ.
Đứng ngồi không yên.
Nghĩa là sao…
Sở Duyên hơi nhướng mày.
Đứng ngồi không yên?
Ý bảo hắn bị đâm sau lưng rồi hả?
Hắn bị đâm sau lưng còn ít sao?
Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Hề, Hoa Thần
Y.
Cả sáu người.
Thế nhưng hắn biết cả mà.
Chẳng lẽ lại là ba người đám Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân và Tư Nhạc xảy ra
chuyện gì?
Ba người này có thể đâm sau lưng hắn hả?
Đang kể chuyện cười đấy à? Ba ngươi này có thể đâm sau lưng hắn.
Đó chính là người được hệ thống tự phê số mệnh, tất phế đấy. Ba người này có
thể đâm sau lưng, chẳng phải là nói hệ thống sai lầm sao?
Hệ thống có thể phạm sai lầm?
Sở Duyên nở nụ cười.
Hệ thống có thể phạm sai lầm thì hắn lập tức cạy cả cái khách điếm Tiên Túy
này ra ăn hết. Hệ thống không thể phạm sai lầm, thứ sai chỉ có thể là ống thẻ!
Sở Duyên vừa nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn ống thẻ tràn đầy ghét bỏ.
Phì, tưởng Sở mỗ hắn là người tin huyền học hả?
Rất xin lỗi, Sở mỗ hắn chỉ tin hệ thống, huyền học cái gì, cút hết đi, hắn không
tin!
Sở mỗ hắn dù có chết cũng sẽ từ nơi này nhảy xuống chứ không đi tin huyền
học!
“Không tin huyền học, nhưng vẫn phải mau chạy về một chút mới được. Lỡ như
thật sự xuất hiện biến cố gì thì sao? Dù gì đám đệ tử kia còn ở trên núi.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hắn yên lặng cất ống thẻ đại biểu cho huyền học này, cúi đầu nhìn thoáng về
phía lầu một.
Hắn không có bao nhiêu thời gian ở đây, nhất định phải mau thúc giục tên
chưởng quầy này một phát, kêu chưởng quầy đẩy nhanh tốc độ…
…
Trong khu vực Đông Châu, bên ngoài núi Thiên Vụ, một đội ngũ đã đến đây.
Đúng là đám người Sở Duyên và chưởng quầy.
Sau khi Sở Duyên dẫn đám người chưởng quầy đến đây bèn dừng lại.
“Chưởng quầy, mở khách điếm của ngươi ở chỗ này là được. Nếu ngươi cảm
thấy vị trí địa lý không được tốt lắm, ngươi cũng có thể đổi sang hướng đông,
chỗ đó cách thành trì của phàm giới gần nhất, còn có một con đường lớn.”
Sở Duyên đứng chắp tay, lạnh nhạt nói một câu.
Hắn dẫn chưởng quầy tới đây, đưa ra một đề nghị, nhưng cụ thể quyền quyết
định vẫn nằm ở chưởng quầy, để chưởng quầy tự quyết định. Dù sao cũng là đối
phương mở khách điếm, vấn đề buôn bán vẫn là quan trọng nhất. Mở bên ngoài
núi Thiên Vụ, lưu lượng người không nhiều lắm. Nếu chuyển sang hướng đông,
tới gần thành trì của phàm giới, vậy nhất định lưu lượng người sẽ tăng lên.
“Không cần không cần, tông chủ, ta mở ở đây là được rồi. Khụ khụ, vậy, chính
là, tông chủ, tông môn của ngài ở đâu?”
Chưởng quầy xoa xoa tay, cười hỏi.
“Tông môn? Ở ngay phía trước, trong đám mây mù kia, trong mây mù có một
ngọn núi, có lẽ bên ngoài không thấy rõ, hơn nữa ngọn núi đối diện cũng có một
tông môn, ông nhớ là được.”
Sở Duyên thuận tay chỉ một cái, chỉ cả núi Thiên Vụ và núi Hướng Đạo cho
chưởng quầy nhìn, kêu chưởng quầy ghi nhớ vị trí.
“Ừm ừm, được.”
Chưởng quầy vội vàng gật đầu.
“Ừm, chưởng quầy, ngươi xác định ngươi mở ở đây không có vấn đề gì chứ?
Mở ở đây có thể sẽ không buôn bán gì được.”
Sở Duyên vẫn nhắc nhở chưởng quầy lần nữa.
“Tông chủ, không sao đâu, ta thích thanh tịnh một chút, mở ở đây rất tốt. Ngài
xem nơi này non xanh nước biếc, mây mù sẵn có, quả thực giống như tiên cảnh,
ta thích mở ở chỗ này.”
Chưởng quầy lập tức nói.
Lão ta cũng không ngốc, thậm chí có thể nói ánh mắt của lão ta cực kỳ sắc bén.
Trong mắt lão ta, việc làm ăn của lão ta không phải ở tầng lớp phàm tục, mà là
tầng lớp tu tiên. Dựa lưng vào ngọn núi lớn Vô Đạo Tông này, an toàn liền được
đảm bảo rất nhiều. Dưới tình huống an toàn không lo, muốn làm ăn rất đơn
giản. Nếu như lão ta chỉ đơn thuần muốn phát triển việc làm ăn bình thường,
vậy hoàn toàn không cần đích thân ra tay, để cho một số thuộc hạ đi là được.
Ánh mắt của lão ta vẫn luôn đặt ở tầng lớp tu tiên. lão ta biết, xây dựng khách
điếm ở gần Vô Đạo Tông, tương lai nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.
Chưởng quầy rất rõ, toàn bộ đại lục Thần Hành có bao nhiêu cường giả muốn
tìm được vị trí của Vô Đạo Tông, đến nịnh bợ Vô Đạo Tông. Bây giờ chỉ là vì
những cường giả kia không tìm thấy mà thôi, nhưng lão ta cảm thấy một ngày
nào đó Vô Đạo Tông sẽ chủ động xuất hiện. Đến lúc đó…
Khách điếm của lão ta chẳng phải sẽ nước lên thì thuyền lên hay sao?
Chưởng quầy rất rõ điều này.
“Vậy được rồi, ngươi cứ xây dựng khách điếm ở đây đi, lát nữa ta sẽ phái người
xuống tọa trấn chỗ ngươi, miễn cho chỗ ngươi xảy ra chuyện gì.”
Sở Duyên cũng lười quản chuyện này, hắn vội vã muốn về tông môn xem thử
cuối cùng tông môn xảy ra chuyện gì.
“Vâng, tông chủ.”
Chưởng quầy vội vàng gật đầu.