“Đúng vậy, chưởng quầy, rốt cuộc ngươi đang làm gì thế? Khách điếm của
ngươi chính là một trong số chiêu bài của thành Ngân Nguyệt chúng ta, nếu
ngươi đóng cửa, vậy sau này bọn ta phải đi đâu ăn đây?”
“Nếu ngươi thiếu tiền có thể nói với bọn ta, bọn ta có thể góp tiền giúp ngươi
vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Đúng vậy đó, hơn nữa các ngươi có phát hiện hình như hôm nay chưởng quầy
luôn cười hay không? Chuyện này rất kỳ lạ, trước đây chưởng quầy cũng không
thích cười lắm.”
“Chưởng quầy, nếu ngươi bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái, bọn ta tiện chạy
trốn.”
Đám khách quen nói một hơi.
Nghe thấy lời của mọi người, chưởng quầy cũng không để ý lắm, trên mặt vẫn
duy trì nụ cười ha ha. Lão ta khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên lầu ba, sau đó
nhìn về phía đám khách quen xung quanh.
“Được rồi, ta cũng không dối gạt mọi người nữa, ta nhận được một phần tiên
duyên, phải đi với vị đại nhân kia, các ngươi đừng nhớ mong.”
Chưởng quầy vừa cười vừa nói. Tinh thần của lão ta rõ ràng vô cùng phấn khởi.
Có câu người gặp việc vui tinh thần thoải mái, cùng lắm cũng chỉ thế này mà
thôi.
“Tiên duyên? Mẹ nó, chưởng quầy, ngươi phát tài rồi hả? Là tiên nhân của tông
môn hạng mấy vậy?”
Đám khách quen kia hoảng sợ vô cùng, cả đám đều run rẩy.
Tiên duyên, là tiên duyên đó. Tiên phàm khác biệt, bước vào tiên môn có nghĩa
từ nay về sau không còn là phàm nhân nữa. Đây chính là một cơ duyên to lớn.
“Không có hạng.”
Chưởng quầy ngược lại tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Lời này vừa nói ra, đám khách quen lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không có hạng, thế chẳng phải là không ra gì à. Vậy mới đúng chứ, không ra gì
mới đúng. Làm cả buổi, bọn họ còn tưởng rằng chưởng quầy một bước lên trời,
không ngờ rằng lại là nương nhờ tiên môn không ra gì. Chỉ như vậy, chỉ như
vậy mà thôi.
“Thì ra là không ra gì, vậy cũng không được tốt lắm. Chưởng quầy, chi bằng
ngươi tiếp tục ở lại thành Ngân Nguyệt đi. Tiên môn không không ra gì, kỳ thật
nương nhờ cũng chả có tác dụng gì.”
Có một tên khách quen nói vậy.
“Hửm? Quả thật là chẳng có gì đặc biệt, chỉ là ở trên hạng một nên không hạng
nào có thể miêu tả được độ vĩ đại, quả thực là chẳng có gì đặc biệt.”
Chưởng quầy cười ha ha nói.
“Đúng vậy, tiên môn không ra gì quả thực không… Hả? Chưởng quầy, ngươi
vừa mới nói gì, trên hạng nhất, không thứ hạng nào có thể miêu tả được? Ngươi
nghiêm túc đấy hả? Ngươi gọi đó là không có hạng sao?”
Đám khách quen đều bùng nổ.
Bọn họ vốn cho rằng chưởng quầy chỉ được một tiên môn nhỏ thu nhận, tiên
môn nhỏ không có thứ hạng, tất nhiên bọn họ xem thường. Nhưng mẹ nó quay
đầu lại bảo là tiên môn trên hạng nhất? Bởi vì không có thứ hạng nên mới được
gọi là không có thứ hạng?
Theo bọn họ biết, bình thường có thể gọi là không có thứ hạng chỉ có hai loại
tông môn.
Một loại là tiên môn nhỏ không ra gì, một loại là Thánh Địa vượt qua thứ hạng.
Nhưng lời của chưởng quầy, là vượt qua thứ hạng…
Có nghĩa là… Thánh Địa?
Thánh Địa Đông Châu của bọn họ?
Chưởng quầy này vậy mà nương nhờ Thánh Địa Đông Châu!
Đại đa số khách quen đều cảm thấy chấn động.
Ngay sau đó, bọn họ nhao nhao xây dựng quan hệ với chưởng quầy. Nơi
chưởng quầy nương nhờ là Thánh Địa Đông Châu, vậy bọn họ cần phải tạo mối
quan hệ mới được, lỡ như sau này có việc, có lẽ mối quan hệ này có thể có tác
dụng lớn.
Chưởng quầy thấy mọi người hiểu lầm cũng không để ý. lão ta cũng không
muốn nhắc tới tên Vô Đạo Tông, lão ta sợ những người này sẽ sợ tới hỏng mất.
Với phàm nhân bình thường, danh tiếng của Vô Đạo Tông giống như truyền
thuyết, tùy tiện nói ra ngược lại sẽ hù những người này.
…
Bên kia, lầu ba của khách điếm Tiên Túy.
Sở Duyên không để ý chưởng quầy ở lầu một nói gì. Hắn nhìn một bàn rượu và
thức ăn trước mặt mình, cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Chẳng hiểu tại sao hắn lại cảm
thấy có chút không ổn, chính hắn cũng không biết cảm giác này tới từ đâu.
Vốn dĩ Sở Duyên cũng không để trong lòng, nhưng hắn lại cảm thấy hơi khó
chịu. Bị cảm giác này quấn quanh thật sự tâm thần không thể an ổn được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vô duyên vô cớ mình lại có cảm giác
này?”
Sở Duyên nhíu chặt lông mày, thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Hắn do dự hồi lâu, quỷ thần xui khiến lấy ra cái ống thẻ nhận được lúc trước
trong túi trữ vật của mình.
Nếu không thì… Huyền học thử xem sao?
Thử xem. Dù sao cũng không có tổn thất gì.
Trong lòng Sở Duyên nói thầm mấy câu, đứng dậy hướng ống thẻ về phía bầu
trời, trong lòng lẩm bẩm câu hỏi. Câu hỏi hắn đang hỏi đương nhiên là về việc
tại sao hắn lại cảm thấy tâm thần có chút không yên rồi.
Sau khi lẩm nhẩm qua lại ba lần, Sở Duyên bắt đầu lắc ống thẻ.
Một cảnh tượng rất thần kỳ đã xảy ra, Sở Duyên mới lắc nhẹ thì một cái thẻ đã
từ trong ống bay ra, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.