“Cửu sư muội, ngươi đang ở đâu?”
Diệp Lạc tiến lên một bước, nhẹ giọng mở miệng.
“Đại sư huynh, ta ở đây.”
Một giọng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Giọng nói vừa dứt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Lạc.
Người này chính là Tư Nhạc.
“Hửm?”
Diệp Lạc quay đầu nhìn Tư Nhạc, lông mày không nhịn được nhướng lên. Hắn
ta hoàn toàn không cảm nhận được Tư Nhạc, Tư Nhạc lại bất chợt xuất hiện.
Hắn ta định hỏi một phen, nhưng không đợi hắn ta mở miệng thì Trương Hàn
bên cạnh đã lên tiếng hỏi.
“Cửu sư muội, ngươi xuất hiện thế nào vậy?”
Chỉ nghe Trương Hàn hỏi thế.
“Chuyện này…”
Tư Nhạc có chút mơ hồ, mặc dù nàng biết người trước mặt là sư huynh của
mình nhưng lại không biết cụ thể là vị sư huynh đứng thứ mấy.
“Đây là nhị sư huynh của muội, cũng là tên cùi bắp nhất trong tông môn, gọi
hắn là sư huynh ăn hại là được.”
Diệp Lạc có chút tùy ý giới thiệu giúp Trương Hàn.
Trương Hàn: “?”
Cái gì mà gọi ta cùi bắp nhất? Có biết giới thiệu hay không vậy?
Cho dù ta ăn hại cũng mạnh hơn tên thể tu nào đó đấy.
Sắc mặt Trương Hàn thoáng cái đen thui, nhưng ngại cảnh giới của Diệp Lạc
nên không tiện phát tác, chỉ có thể nhìn về phía Tư Nhạc.
“Chuyện đó, cửu sư muội đúng không, đại sư huynh của muội nói đùa với muội
mà thôi, ta là nhị sư huynh của muội, họ Trương tên Hàn, ta…”
Trương Hàn dịu dàng nho nhã tự giới thiệu.
Hắn ta mới giới thiệu được một nửa đã bị Diệp Lạc ngắt lời.
“Ta không có nói đùa.”
Diệp Lạc đột ngột nói một câu như vậy.
“Không, đại sư huynh, ngươi đang nói đùa.”
“Ta không nói đùa.”
“Đại sư huynh, có thể cho ta một chút mặt mũi được không?”
“Không cho.”
“…”
Thấy Diệp Lạc và Trương Hàn cãi nhau, rõ ràng Tư Nhạc có chút ngơ ngác,
cũng may Đạm Đài Lạc Tuyết đã đứng ra.
“Cửu sư muội, muội không cần để ý đến hai người bọn họ, tình huống này của
hai người bọn họ đã không phải ngày một ngày hai rồi, coi như xem kịch là
được. Ngược lại là cửu sư muội, vừa rồi sao muội có thể lập tức xuất hiện, tránh
khỏi thần trí của bọn ta vậy?”
Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng tò mò về chuyện này.
“A? Tỷ là vị sư tỷ nào?”
“Tứ sư tỷ của muội.”
“Sư muội bái kiến tứ sư tỷ.”
Sau khi biết Đạm Đài Lạc Tuyết là tứ sư tỷ, Tư Nhạc vội vàng thi lễ một cái.
“Sư muội không cần đa lễ, bây giờ có thể trả lời vấn đề vừa nãy của sư tỷ rồi
chứ?”
Đạm Đài Lạc Tuyết mỉm cười đỡ Tư Nhạc dậy.
“Chuyện này… chuyện này rất đơn giản, bởi vì đạo của ta có liên quan tới âm
nhạc nên khi âm nhạc đạt tới đỉnh phong chính là đại đạo chi âm. Đại đạo chi
âm có mặt ở khắp mọi người, vì vậy chỉ cần là nơi có âm thanh, ta đều có thể
lập tức đi tới, giọng nói cũng là một loại âm thanh.”
Tư Nhạc giải thích.
“Thì ra là thế.”
Đạm Đài Lạc Tuyết hơi gật đầu, đăm chiêu.
Bên kia, hai người Diệp Lạc và Trương Hàn đã cãi nhau xong. Diệp Lạc bước
ra nhìn về phía Tư Nhạc.
“Cưu sư muội, muội vừa mới xuất quan, bây giờ đúng lúc đa phần đồng môn
đều có mặt, sẵn tiện giới thiệu cho muội làm quen một chút đi. Còn lão nhị, lão
tam, tứ sư muội nữa, chúng ta quanh năm ở bên ngoài, cũng không quen biết sư
muội và sư đệ mới, bây giờ vừa khéo mọi người có thể làm quen với nhau.”
Diệp Lạc chậm rãi nói.
Nói xong, hắn ta liền bạo phát khí thế, tất cả kiếm khí toàn thân đều lộ ra, bày ra
sức mạnh của đại sư huynh với các sư đệ và sư muội. Trương Hàn, Tô Càn
Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết thấy thế cũng nghiêm túc, nhao nhao bày ra khí
thế của nhau. Đủ loại hình thái xuất hiện. Đương nhiên, ngoại trừ Tô Càn
Nguyên, thể tu không có hiệu ứng đặc biệt.
Trên quảng trường đại điện tông chủ vốn là một cuộc thi đấu lôi đài cũng vì
cảnh tượng này mà cứng rắn biến thành một cuộc tụ họp của đệ tử Vô Đạo
Tông…
Bạch Trạch cách đó không xa nhìn đám đệ tử tên này yêu nghiệt hơn tên kia, rồi
lại nhìn tên đệ tử kia còn đứng cứng đờ tại chỗ của mình, trong lòng chua xót…
…
Trong khu vực Đông Châu, phàm giới, hoàng triều Đại Chu, thành Ngân
Nguyệt, khách điếm Tiên Túy.
Giờ phút này cả khách điếm Tiên Túy đều đang bận rộn, từng tên tiểu nhị đều
đang khuân đồ. Hình như vì không đủ người nên chưởng quầy còn thuê không ít
cu li tới giúp đỡ. Bên ngoài khách điếm Tiên Túy, không ít khách quen đều
đang vây xem, rất tò mò cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Có khách nhân quen
biết với chưởng quầy sau khi nhìn thấy chưởng quầy thì đưa tay giữ chặt lão ta,
hỏi thăm.
“Chưởng quầy, rốt cuộc là ngươi đang làm gì vậy? Sao lại bắt đầu dọn đồ, việc
buôn bán của ngươi ở đây có lẽ cũng không tệ lắm mà, không đến mức đóng
cửa chứ?”
Khách nhân kia hỏi thăm.
Vị khách này vừa lên tiếng hỏi, những khách quen khác cũng nhao nhao mở
miệng.