Điều này khiến cho hắn ta như cực kỳ cùi bắp, trận pháp bày ra cũng bị mặc kệ.
Trương Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy những người này đều đang nhìn về
phía khu vực cư trú của đệ tử thì lập tức không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Hàn cũng cất bước vào trong trận pháp.
Trên lôi đài.
Diệp Lạc nhìn tẩm điện của Tư Nhạc ở phía xa, cảm nhận hơi thở huyền diệu
xung quanh, tâm trạng cũng trở nên có chút sung sướng. Coi như hắn ta đã giúp
được cửu sư muội, còn giúp đỡ sư tôn một chút, tránh cho sư tôn còn phải tốn
sức dạy bảo.
“Sư tôn đâu? À, sư tôn mới đi rồi, không thấy cảnh này…”
Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng sư tôn nhà mình vừa đi, suy nghĩ
một chút, cuối cùng vẫn chặt đứt ý định chính miệng nói cho sư tôn biết tin tức.
Theo khả năng của sư tôn, sao có thể không nhìn ra cửu sư muội đã ngộ ra chứ?
Nếu hắn ta nói ngược lại có cảm giác tranh công. Không được không được…
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trên quảng trường đại
điện tông chủ.
Âm thanh vô cùng huyền diệu kia xuyên qua vô số trận pháp cách âm, vang
vọng toàn bộ tông môn. Mọi người ở quảng trường tông chủ đương nhiên nghe
thấy được. Bọn họ cũng lập tức biết là Tư Nhạc ngộ ra qua Diệp Lạc. Đám
người Diệp Lạc còn đỡ, cảm thấy rất bình thường. Đệ tử của sư tôn thành tài là
chuyện rất bình thường. Nhưng Bạch Trạch đã biến thành chanh tinh (chỉ người
ghen tị). Bên lão ta một đệ tử cũng không dạy tốt, bên Sở đạo hữu lại hết đệ tử
này đến đệ tử khác thành tài. Chênh lệch này cũng quá lớn rồi. Bạch Trạch
không ghen tị không được.
“Nếu tiếp tục như vậy thì chừng nào mới có thể thành “đối tác chiến lược” với
thiên địa mới đây?”
Bạch Trạch sâu kín thở dài.
Ngay khi lão ta định đi đánh thức đệ tử của mình, từ xa đột nhiên vang lên hai
giọng nói.
“Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ, ngũ sư tỷ, xin hỏi đã xảy
ra chuyện gì vậy?”
Âm thanh này vang lên khiến đám người Diệp Lạc nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy
đằng xa có hai bóng người đạp không mà tới. Người bên trái rõ ràng là Đồ
Tuyết Hi.
Giờ phút này băng vải trên mắt của Đồ Tuyết Hi đã bị gỡ xuống từ lâu, đôi con
ngươi màu bạc chói mắt đang phát ra ánh sáng rực rỡ, quanh người có vô số
điểm sáng màu bạc vờn quanh. nàng đạp không mà tới, giống như một vị thần
bất diệt.
Người bên phải tất nhiên là Đồ Dạ Lân. Dáng vẻ của Đồ Dạ Lân cũng không hề
yếu, mắt trái đen kịt, mắt phải hư vô, thần bí quỷ dị.
Sự xuất hiện của hai người khiến đám Diệp Lạc hơi kinh ngạc, lập tức nhao
nhao chào hỏi hai đồng môn này, tán gẫu hàn huyên. Bọn họ còn chưa trò
chuyện bao lâu thì một giọng nói lại vang lên.
“Chư vị sư huynh sư tỷ, ta cũng tới rồi.”
Ầm ầm!
Giọng nói này truyền tới khiến bầu trời bên trên sấm vang từng trận. Ngay sau
đó, Hoa Thần Y từ đằng xa đi tới. Lúc này trạng thái của Hoa Thần Y đã khác
với lúc trước. Trên người hắn ta mặc một bộ đạo bào trông rất cổ xưa, bên trên
vẽ rất nhiều phù văn, trong đó còn có một con hung thú sống động như thật
quấn quanh, giống như có thể phá áo mà ra bất kỳ lúc nào. Hơn nữa trước người
của Hoa Thần Y có mười một thể khí khác nhau bao quanh, từng thể khí đều đại
biểu cho một loại hơi thở. Thay vì nói hiện tại Hoa Thần Y giống như y sư, chi
bằng nói là giống một vu sư.
“Đại sư huynh! Nhị sư huynh!”
Hoa Thần Y đi tới quảng trường tông chủ, hiển nhiên hắn ta cũng nhìn thấy
Diệp Lạc và Trương Hàn. Sau khi nhìn thấy hai người này, hắn ta lập tức phá
phòng thủ, hình tượng vừa rồi còn duy trì sụp đổ hết, giống như một người hâm
một khi nhìn thấy thần tượng, chạy nhào về phía hai người.
Diệp Lạc và Trương Hàn cũng bị hành động này của Hoa Thần Y dọa tới kêu
lên một tiếng. Nhưng sau khi bọn họ nhận ra đây là đồng môn của mình thì
không làm gì mà chào hỏi với Hoa Thần Y. Bọn họ trò chuyện chưa được bao
lâu thì lại có một giọng nói truyền đến.
Giọng nói phát ra lần này đương nhiên của của cửu sư muội Tư Nhạc.
“Chư vị sư huynh sư tỷ, âm thanh vừa rồi có quấy rầy mọi người không? Nếu
có, mong rằng chư vị sư huynh sư tỷ thứ lỗi.”
Lần này chỉ là giọng nói truyền đến chứ không có bóng dáng xuất hiện, nhưng
chuyện này lại khiến bọn Diệp Lạc lập tức nghiêm túc. Thần trí của bọn họ đều
phóng ra, bao phủ quảng trường đại điện tông chủ rộng lớn. Thần thức đảo qua
liền bị bọn họ thu hồi.
Bọn họ người nào người nấy trên mặt đều không hẹn mà cùng toát ra vẻ nghi
hoặc. Lúc giọng nói của Tư Nhạc truyền tới vừa nãy, rõ ràng bọn họ cảm giác
được có người tới gần mình, nhưng thần trí của bọn họ lại không tìm được bất
kỳ ai. Việc này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.