Hắn ta nhìn Ninh Phàm đờ đẫn, lắc đầu cười, không để trong lòng. Hắn ta cũng
không dùng toàn lực dùng một kiếm trảm tâm. Theo cảm xúc của người trước
mắt, nếu hắn ta toàn lực dùng một kiếm trảm tâm, chỉ sợ trong nháy mắt cảm
xúc của người này sẽ sụp đổ. Vì vậy hắn ta chỉ tùy ý xây dựng một ảo cảnh, rèn
luyện Ninh Phàm này một chút mà thôi.
…
Bên dưới lôi đài.
Nhìn Diệp Lạc dễ dàng khiến Ninh Phàm trở nên đờ đẫn, mọi người đều biết vở
kịch này đã kết thúc rồi.
Sở Duyên thấy cảnh này cũng lười nói thêm điều gì, hắn định nhanh chóng trở
về đưa chưởng quầy của khách điếm Tiên Túy tới dưới núi. Vì vậy Sở Duyên
lên tiếng chào hỏi mấy đệ tử và Bạch Trạch rồi vội vàng rời khỏi. Mấy đệ tử cứ
thế dõi theo Sở Duyên rời đi.
“Sở đạo hữu đi vội vàng như vậy, chắc là có chuyện gì nhỉ? Mấy vị tiểu hữu có
biết xảy ra chuyện gì không?”
Bạch Trạch cũng đang nhìn bóng lưng rời đi của Sở Duyên, mở miệng hỏi một
câu.
“Sư tôn làm việc, sao bọn ta biết được.”
Tô Càn Nguyên lắc đầu.
“Ừm, sư tôn làm việc, đệ tử đồng lứa bọn ta quả thực không có quyền biết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy đệ tử sư tôn vừa thu đều rất yêu nghiệt.
Cửu sư muội kia chưa gặp, tạm thời không nói đến, thất sư muội và bát sư đệ
đều rất yêu nghiệt.”
Trương Hàn cũng cực kỳ cảm khái.
Hắn ta đã gặp Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân một lần, hiểu sâu sắc hai vị đồng môn
kia yêu nghiệt bao nhiêu. Còn lục sư đệ Hoa Thần Y?
Chuyện này không nhức tới cũng được. Trương Hàn không cảm nhận được cái
gì trên người Hoa Thần Y, nhưng có có cảm giác lục sư đệ Hoa Thần Y này rất
thần bí, có điều hắn ta không biết thần bí ở đâu, hiển nhiên không cảm thấy Lục
sư đệ này yêu nghiệt rồi.
“Hai đồng môn kia của các ngươi đúng là rất yêu nghiệt.”
Bạch Trạch cũng khẳng định.
“Không phải ư, Bạch tiền bối, ngươi có từng thấy Vô Đạo Tông của bọn ta xuất
hiện kẻ yếu chưa?”
Trương Hàn nở một nụ cười, chậm rãi nói.
“Haizz… Sở đạo hữu đúng là Sở đạo hữu.”
Bạch Trạch cảm thấy chua xót một trận.
Lão ta vất vả khổ cực tìm đệ tử mới tìm được một đệ tử như vậy, thiên phú cũng
được, chỉ có điều quá biết giày vò rồi. Nhìn Sở đạo hữu người ta kìa, đệ tử thu
nhận người này yêu nghiệt hơn người kia, còn không gây chuyện, rất ngoan
ngoãn. Người so với người, giận điên mà. Bạch Trạch cũng không thể làm gì.
Lão ta thở dài, còn định nói gì đó thì…
Ầm ầm…
Đột nhiên, một cơn chấn động từ khu vực cư trú của đệ tử Vô Đạo Tông truyền
tới. Dao động này cực kỳ huyền diệu, trong đó như xen lẫn đạo vận nào đó.
Khoảnh khắc luồng dao động này truyền tới, đám người Bạch Trạch Trương
Hàn gần như lập tức nhìn về hướng luồng dao động này truyền tới.
“Đây là…”
Bạch Trạch thấp giọng lẩm bẩm một câu, có chút không biết xảy ra chuyện gì.
Hắn ta còn chưa kịp nghĩ nhiều thì…
Ting…
Một âm thanh vô cùng kỳ diệu bỗng nhiên vang dội toàn Vô Đạo Tông.
Âm thanh này huyền diệu vô cùng, ban đầu nghe như tiếng cầm vang, nhưng
cẩn thận nghe lại như biến thành tiếng tiêu tiếng địch, sau đó lại biến thành
tiếng trống. Tất cả âm thanh như dung nhập lại với nhau, khiến người ta cảm
thấy kinh hãi. Nếu người bình thường dung nhập tất cả âm thanh lại với nhau,
nhất định người khác sẽ cảm thấy khó nghe, thậm chí cảm thấy vô cùng chói tai.
Nhưng âm thanh này truyền ra lại khiến tất cả mọi người có cảm giác dễ nghe.
“Đây là?”
Trương Hàn lấy lại tinh thần, nhìn về phía hai người Tô Càn Nguyên và Đạm
Đài Lạc Tuyết, hỏi một câu.
“Không biết.”
Tô Càn Nguyên lắc đầu, hắn ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.
“Là cửu sư muội ngộ ra.”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai bọn họ.
Đám người Trương Hàn nhao nhao quay đầu nhìn lại, nhìn về phía lôi đài bên
kia. Chỉ thấy Diệp Lạc đứng trên lôi đài, quay lưng về phía Ninh Phàm đang
cứng đờ, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía khu vực cư trú của đệ tử.
“Cửu sư muội ngộ ra? Lẽ nào đại sư huynh đã gặp cửu sư muội rồi.”
Tô Càn Nguyên thờ ơ lạnh nhạt bước lên lôi đài, nói chuyện với Diệp Lạc. hắn
ta cũng hoàn toàn không để ý tới trận pháp Trương Hàn lập quanh lôi đài.
“Đúng vậy, đại sư huynh, ngươi gặp cửu sư muội khi nào, sao bọn ta lại không
biết?”
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng bước lên lôi đài theo, trận pháp trước mặt nàng như
thùng rỗng kêu to. Bạch Trạch và Tô Hề thấy thế cũng lên lôi đài theo, đồng
loạt bỏ qua trận pháp.
Trương Hàn: “?”
Cho chút mặt mũi đi được không, đứng trước trận pháp ngừng lại một chút,
chứng minh trận pháp của ta có tồn tại được không? Các ngươi không thèm để ý
như vậy, ta không cần mặt mũi hả?
Trương Hàn hít sâu một hơi, đè ép cảm xúc của mình xuống. Chuyện này thì
tính là gì, tuy rằng trận pháp này là hắn ta tiện tay bày ra, nhưng bị bỏ qua như
vậy, hắn ta cũng không vẻ vang gì.