Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 593

Chỉ cần hắn ta dám rút đao sẽ có một chút hy vọng sống, không dám rút đao

tuyệt đối không có khả năng sống sót!

Vì vậy, hắn ta phải rút đao! Rút đao!

Ninh Phàm cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, một dòng nước ấm

lan tràn khắp toàn thân, xua đi sự khiếp đảm của hắn ta.

Keng!

Vào giây phút này, Ninh Phàm chợt rút thanh tế đao giắt bên eo trái ra, chém về

phía Diệp Lạc.

Rút đao chém!

Ninh Phàm chém một đao tới, lưỡi đao cách Diệp Lạc mười mét liền chém

trúng một lồng phòng hộ vô hình, cứng rắn bị chặn lại. Ninh Phàm thấy một đao

không chém nát lồng phòng hộ này thì hoàn toàn không chút do dự, tay trái tra

tế đao vào vỏ, tay phải rút nghịch nhận ra, dùng hết toàn lực mà chém.

Keng keng keng!

Tiếng kim loại không ngừng vang lên, nhưng Ninh Phàm vẫn không thể nào phá

vỡ lồng phòng hộ vô hình nãy, vẫn luôn dừng lại các Diệp Lạc mười mét, không

thể nào tiến thêm một bước.

Ninh Phàm hoàn toàn không nhụt chí, vẫn không ngừng rút đao chém, tay trái tế

đao ra khỏi vỏ, tay phải nghịch nhận tra vào vỏ, hết lần này tới lần khác, không

ngừng rút đao chém.

Rút đao chém!

Rút đao!

Ta rút!

Ta lại rút!

Ta rút cái tịch mịch!

Suýt chút nữa Ninh Phàm đã phun máu, hắn ta rút đao chém giống như đang

đùa giỡn, căn bản không có chút sát thương nào.



Bên dưới lôi đài, nhìn đao kỹ lòe loẹt của Ninh Phàm, những người khác không

có ý kiến gì, cảm thấy có tay là được. Sở Duyên không có tay lại mê tít đao kỹ

ngầu lòi như vậy.

Phải biết Sở mỗ hắn ăn hại hơn nửa đời người, mặc dù bây giờ có trạng thái vô

địch nhưng vẫn không có kỹ pháp gì lấy ra được, nhiều nhất chỉ là bóp vòng

sáng đi nện người. Loại đao kỹ này, hắn cũng muốn học. Nhưng bây giờ Sở mỗ

vẫn rất biết thân biết phận, tay hắn tàn, có lẽ không học được thứ này.

“Haizz…”

Sở Duyên ngoại trừ thở dài thì không có ý kiến gì nữa.

Bạch Trạch ở bên cạnh thấy Diệp Lạc thở dại vội vàng muốn hỏi Sở Duyên có

phải xảy ra chuyện gì hay không, lão ta há miệng, còn chưa hỏi ra miệng thì

cách đó không xa đã truyền tới một tiếng hét.

“Tông chủ! Các vị! Ta tới rồi!”

Giọng nói này thành công hấp dẫn bọn Sở Duyên Bạch Trạch. Bọn họ quay đầu

nhìn lại, liếc mắt đã thấy Lý Nhị Cương đang chạy tới. Trên tay Lý Nhị Cương

còn kéo theo một cái bàn dài, trên bàn dài bày đủ loại thức ăn.

Hắn ta vừa đi tới đã đặt bàn dài trước mặt mọi người.

“Tông chủ, các vị, muốn xem đánh lôi đài sao có thể không có đồ ăn chứ. Các

vị ăn trước đi, nếu không đủ ta lại làm thêm.”

Lý Nhị Cương lớn tiếng nói.

Mọi người không cảm thấy gì, Sở Duyên lại cảm thấy bất đắc dĩ. Thân thể của

hắn chỉ có thể coi là phàm nhân, ăn những thứ mang theo linh khí này, chỉ sợ cơ

thể nho nhỏ của hắn sẽ nổ tung.

Nhưng nói lại thì, nhắc tới chuyện thức ăn này, có phải lúc trước hắn đã nhận

lời chưởng quầy khách điếm Tiên Túy, chờ bận xong sẽ đón chưởng quầy khách

điếm Tiên Túy tới dưới núi của hắn mở chi nhánh hay không?

Chưởng quầy kia cũng đã nhận lời, sau này có quá nhiều chuyện, Sở Duyên

quên mất. Bay giờ thấy những món ăn này Sở Duyên mới nhớ ra còn có chuyện

này…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trên quảng trường tông chủ. Diệp Lạc và Ninh

Phàm vẫn tiếp so tài, nói đúng hơn là, Ninh Phàm vẫn tiếp tục rút đao.

Diệp Lạc căn bản không nhúc nhích cái nào, hoàn toàn là Ninh Phàm đơn

phương đánh, không ngừng rút đao, không ngừng tấn công. Mà Diệp Lạc ở đối

diện hoàn toàn không di chuyển mảy may, cứ đứng đó như vậy. Ninh Phàm vẫn

mãi không thể đột phá được vòng mười mét của Diệp Lạc.

Theo thời gian từng chút trôi qua, cuối cùng Ninh Phàm rút đao cũng chậm đi.

Không phải hắn ta muốn vậy, nhưng công kích trong thời gian dài, thể lực của

hắn ta căn bản không chống đỡ nổi.

Cuối cùng sau thời gian uống cạn một chén trà, Ninh Phàm vẫn dừng động tác

lại, thở hổn hển cầm đao đứng đó, không có sức tiếp tục chém nữa.

“Chém đủ chưa?”

Diệp Lạc hời hợt hỏi một câu như vậy.

“Ta, ta thua rồi.”

Vẻ mặt của Ninh Phàm có chút chán chường nói một câu như vậy.

“Không, ngươi chưa thua, ta còn chưa ra tay đâu, sao có thể tính là ngươi thua

được?”

Diệp Lạc lộ ra chút ý cười, chậm rãi nói.

Nghe thấy lời này, Ninh Phàm ở đối diện mặt mày cứng đờ, có chút sững sờ.

hắn ta đã dùng hết toàn lực vẫn không thể làm gì được đối phương, ý nghĩa quá

rõ ràng, hắn ta không thể đánh được người đối diện.

Dưới tình huống đánh không lại, hắn ta nhận thua không được hả?

Nhưng ý của người này là không cho hắn ta nhận thua sao?

Ninh Phàm còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Lạc căn bản không có hắn ta cơ

hội này. Chỉ thấy Diệp Lạc giơ tay về phía Ninh Phàm, hơi vung tay, kiếm ý vô

hình bỗng dâng lên, bao phủ toàn bộ lôi đài. Ninh Phàm hai mắt ngơ ngác, cứng

đờ tại chỗ.

“Kiếm này, trảm tâm, không trảm người.”

Bờ môi của Diệp Lạc khẽ mở, nói ra mấy chữ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment