Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 592

Trong giới tu hành, bình thường tiền bối đứng đầu sẽ không quang minh chính

đại ỷ lớn hiếp nhỏ, cho dù muốn ỷ lớn hiếp nhỏ cũng chỉ là lén lút. Trừ phi là

trận chiến sinh tử, nếu không ỷ lớn hiếp nhỏ thật sự mất mặt muốn chết, đặc biệt

một chuẩn cảnh giới Đại Thừa như Diệp Lạc lại đi bắt nạt một cảnh giới Luyện

Khí, quả thực không thể nào hình dung.

“Đi thôi, lão tam.”

Diệp Lạc không nghĩ nhiều nữa, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua tẩm điện của

Tư Nhạc bên kia rồi trực tiếp kéo Tô Càn Nguyên đi tới chỗ Sở Duyên…



Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông, quảng trường tông chủ, một lôi đài tạm thời

được dựng lên.

Lôi đài tạm thời này được dùng để tổ chức “thi đấu hữu nghị đệ tử” của Hướng

Đạo Tông và Vô Đạo Tông. Mà hai người tiến hành thi đấu đương nhiên là

Diệp Lạc và Ninh Phàm, một chuẩn cảnh giới Đại Thừa và một cảnh giới Luyện

Khí.

Giờ phút này, trên lôi đài, đám Sở Duyên và Bạch Trạch đang đứng đấy.

Trong đó Bạch Trạch đang dặn dò Ninh Phàm.

“Lên đi, nhớ toàn lực ứng phó, ta đã chọn cho ngươi một đối tượng thi đấu rất

tốt. Cái gì? Ngươi hỏi có phần thắng hay không hả? Yên tâm! Ta là sư tôn của

ngươi, sao lại gài ngươi được? Chỉ cần ngươi toàn lực ứng phó thì nhất định sẽ

có phần thắng! Mau đi đi, ngươi hỏi đối thủ của ngươi là ai ư? Đừng hỏi đừng

hỏi, lên rồi ngươi sẽ biết thôi.”

Bạch Trạch ý vị nói chuyện với Ninh Phàm.

Nhưng Ninh Phàm hỏi lão ta, lão ta căn bản không trả lời, vẫn luôn thúc giục

Ninh Phàm lên lôi đài.

Ninh Phàm bị thúc giục cũng hết cách, chỉ có thể kiên trì lên lôi đài. Trong nháy

mắt hắn ta lên, đại trận của lôi đài tạm thời này lập tức mở ra, người trên lôi đài

không thể lui ra ngoài. Rõ ràng, đây là kiệt tác của Trương Hàn. Ninh Phàm tiến

lên lôi đài thấy trận pháp này cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng hắn ta

nhìn bốn phía trống rỗng, cũng không có chuyện gì xảy ra, không nói nhiều, chỉ

có thể tiếp tục đứng trên lôi đài.

Trên lôi đài, Bạch Trạch thấy đệ tử nhà mình đã bước lên thì vội vàng nhìn về

phía Sở Duyên.

“Sở đạo hữu, tới ngươi rồi, mau kêu Diệp Lạc đạo hữu lên đi, răn dạy tên đệ tử

này một trận thật tốt!”

Bạch Trạch mở miệng nói.

“Khoan đã, Bạch tiền bối, này… trận pháp này không có tác dụng cách âm.”

Trương Hàn đi tới, ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói.

“Hửm?”

Sắc mặt Bạch Trạch cứng đờ, lão ta ngẩng đầu nhìn về phía lôi đài.

Ninh Phàm trên lôi đài đương nhiên cũng đã nghe thấy lời của Bạch Trạch, hắn

ta muốn bỏ chạy nhưng căn bản không chạy ra được. Bị trận pháp của Trương

Hàn nhốt, một cảnh giới Luyện Khí như hắn ta căn bản không có cách nào.

“Được rồi, không cần nói gì hết. Lạc Nhi, đi lên dạy hắn dùng đao thế nào đi.”

Sở Duyên nhẹ nhàng khoát tay, kêu Diệp Lạc trực tiếp lên sân khấu. Hắn cũng

hiểu nên dạy bảo tên Ninh Phàm này cho tốt. Mỗi ngày rút đao với bốn phía,

còn rút đao với hắn, chuyện này không dạy dỗ cho tốt không được.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Lạc lên tiếng, bóng người khẽ động, tiến vào trong lôi đài. Trận pháp lôi

đài không hề có hiệu quả gì với hắn ta.

Thấy cảnh này, Trương Hàn ở một bên khóe miệng giật giật.

Có cần không nể mặt như vậy không. Ít nhiều gì cũng phải lên tiếng chào hỏi

hắn ta, hắn ta lại giả vờ giả vịt hạ xuống, mở trận pháp cho vào chứ. Huynh

không thèm để trận pháp vào mắt như vậy, hắn ta không có sĩ diện hả?

Nhưng đây là đại sư huynh nhà mình, Trương Hàn cũng không tiện nói gì, chỉ

có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt oán khí nghìn năm này xuống.



Trên lôi đài.

Diệp Lạc chắp hai tay sau lưng, lộ vẻ cô độc lạnh lẽo, hai mắt hắn ta cứ lạnh

nhạt quan sát Ninh Phàm, vẻ mặt tư thái đều giống như kiếm tiên trên trời. Mà

Ninh Phàm thì không bình tĩnh như vậy.

Ninh Phàm cắn chặt răng, một tay nắm tế đế, hình như đang chịu áp lực cực lớn,

eo cũng hơi cong xuống. Chỉ có điều mặc dù như vậy, lần này hắn ta vẫn không

cúi đầu. Một cảnh giới Luyện Khí bình thường có thể đối mặt với Diệp Lạc mà

không cúi đầu đã vô cùng ghê gớm rồi. Điều này cũng khiến Diệp Lạc có chút

lau mắt mà nhìn.

“Ngươi ra tay đi, nếu ta ra tay, ngươi tuyệt đối không có phần thắng.”

Diệp Lạc lắc đầu, mở miệng nói.

Nghe thấy lời này, Ninh Phàm ở đối diện không nói gì, quả thực không thể nào

phân tâm để nói chuyện, giờ phút này áp lực của hắn ta đã khá lớn.

Hắn ta hai mắt chăm chú nhìn Diệp Lạc, trong lòng cổ vũ bản thân rút đao. Hắn

ta cũng biết mình đối mặt với Diệp Lạc không có một chút phần thắng nào,

nhưng hắn ta vẫn nhớ những gì sư tôn của hắn ta Bạch Trạch đã nói với hắn ta.

Đối mặt với kẻ địch không thể nào chiến thắng, quên đi tất cả phòng bị, theo

đuổi một kích toàn lực, tìm đường sống trong cõi chết
Bình Luận (0)
Comment