“Nói lại thì hình như mình chưa đi gặp lục sư đệ thì phải. Nghe tứ sư muội nói
lục sư đệ cũng thiên phú kỳ lạ, có thể điều khiển sinh tử khí, hơn nữa còn rất
sùng bái mình?”
Diệp Lạc suy nghĩ một chút, định đi gặp lục sư đệ này.
Hắn ta vừa mới rời khỏi tẩm điện của Tư Nhạc, đi chưa được bao xa thì một
giọng nói đột ngột gọi hắn ta lại.
“Đại sư huynh!”
Diệp Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Càn Nguyên từ đằng xa đi tới, đang vẫy
tay chào hỏi hắn ta.
“Lão tam, sao ngươi lại tới đây?”
Diệp Lạc đứng tại chỗ, tò mò hỏi một câu.
“Đại sư huynh, mau đi theo ta, sư tôn gọi huynh đấy.”
Tô Càn Nguyên đi tới kéo Diệp Lạc, muốn qua tẩm điện của Sở Duyên.
“Khoan đã, khoan đã, lão tam, đã xảy ra chuyện gì, sư tôn gọi ta tới có chuyện
gì?”
Diệp Lạc trở tay kéo một phát, giữ chắc thân hình của Tô Càn Nguyên, không
cho Tô Càn Nguyên kéo hắn ta đi. Tô Càn Nguyên thấy cảnh này hình như cũng
có hứng thú, không trả lời mà điều động sức mạnh, muốn cưỡng ép kéo Diệp
Lạc đi. Diệp Lạc khẽ híp mắt một cái, cánh tay cũng dùng sức.
Hai người đấu với nhau, sức mạnh của đôi bên đụng nhau, một làn sóng chấn
động vô hình lấy hai người làm trung tâm lan ra bốn phương tám hướng. Nhưng
hai người đều rất có chừng mực chỉ dùng vài phần sức mạnh mà thôi, thế nên
chấn động không có tính phá hoại gì, đối với người khác mà nói chỉ như một
luồng gió mát thổi qua.
Sau khi giằng co một lát, dưới chân Tô Càn Nguyên thả lỏng, bóng người
hướng lại gần Diệp Lạc. hắn ta lập tức không dùng sức nữa, bởi hắn ta biết
mình đã thua. Diệp Lạc cũng thả tay ra, trên mặt mang ý cười, nhìn Tô Càn
Nguyên đang có chút ngượng ngùng.
“Đại sư huynh, ta thua rồi.”
Tô Càn Nguyên thở dài một hơi, nói.
“Lão tam, ngươi được đấy, khí lực khá lớn, suýt chút nữa ta không ép được
ngươi rồi.”
Diệp Lạc cực kỳ thoải mái mà nói.
Tô Càn Nguyên: “…”
Hắn ta muốn khóc.
Hắn ta là thể tu, khí lực lớn không phải rất bình thường sao?
Nhưng người nào đó là kiếm tu khí lực còn lớn hơn một thể tu như hắn ta,
chuyện này không bình thường chút nào. Hơn nữa, đại sư huynh, vẻ mặt của
huynh thoải mái như vậy, bảo là suýt chút nữa không ép được ta, ai mà tin chứ?
“Đại, đại sư huynh, tại sao khí lực của ngươi lại mạnh như vậy?”
Tô Càn Nguyên trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi một câu.
“Bởi vì cảnh giới!”
Diệp Lạc cũng không định giấu giếm, trực tiếp nói ra.
“Cảnh giới Đại Thừa?”
Tô Càn Nguyên ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay ta chỉ có thể coi là chuẩn cảnh giới Đại Thừa, mà lão tam
ngươi tối đa chỉ là bán bộ cảnh giới Đại Thừa. Cảnh giới Đại Thừa chính là chỉ
tất cả đều viên mãn đại thừa (một trường phái lớn của đạo Phật), xác thịt của ta
cũng được kiếm khí rèn luyện thường xuyên. Nếu phải nói thì đương nhiên
không đáng sợ bằng một giọt máu nặng nghìn cân của đệ, nhưng ta là kiếm tu,
kiếm tu kiếm khí kiếm tâm kiếm cốt đều cố gắng hết sức chống đỡ cho ta, bởi vì
chênh lệch cảnh giới nên đương nhiên là ta có thể áp chế đệ rồi.”
Diệp Lạc lắc đầu, vừa cười vừa nói.
Nghe thấy thế, Tô Càn Nguyên cúi đầu rơi vào suy tư, không dám mở miệng.
Lần này lòng tin của hắn ta quả thực bị đả kích một chút. Một thể tu so thân thể,
không sánh bằng một kiếm tu…
“Được rồi, lão tam, nên nói cũng đã nói, cuối cùng sư tôn gọi ta tới làm gì.”
Diệp Lạc khoát tay áo, cố ý muốn đổi chủ đề.
“Sư tôn gọi đại sư huynh trở về đánh người.”
Tô Càn Nguyên cũng hoàn hồn, nhìn về phía Diệp Lạc, mở miệng nói.
“Gì cơ? Đi đánh người?”
Diệp Lạc kinh ngạc.
Kêu hắn ta đi đánh người?
Tô Càn Nguyên cũng không giấu giếm, kể lại mọi chuyện cho Diệp Lạc. Sau
khi Diệp Lạc nghe xong cũng trầm ngâm hồi lâu.
“Nói cách khác, sư tôn và Bạch Trạch tiền bối đều có ý muốn để ta đi răn dạy
tên tiểu tử tên Ninh Phàm kia một trận sao?”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.
“Đúng vậy! Sư tôn và Bạch Trạch tiền bối đều có ý đó.”
Tô Càn Nguyên gật đầu nói.
“Chuyện này… chuyện này… Được rồi, nếu sư tôn đã căn dặn, vậy ta đi một
chuyến là được.”
Diệp Lạc lắc đầu, nói.
Hắn ta cũng không cảm thấy có gì, chỉ là cảm thấy kêu hắn ta đi đối phó tên
Ninh Phàm kia thì có chút… Có chút giết gà dùng dao mổ trâu. Hắn ta nhớ hình
như tên Ninh Phàm kia chỉ là một cảnh giới Luyện Khí, hắn ta đường đường là
chuẩn cảnh giới Đại Thừa, đi đánh một cảnh giới Luyện Khí.
Diệp Lạc nghĩ, đánh thì đánh, có sư tôn căn dặn, nhất định hắn ta phải động thủ.
Nhưng tin tức này nhất định không thể truyền đi. Nếu chuyện này bị người khác
biết thì hắn ta mất mặt bao nhiêu. Đường đường là tông chủ của Thánh Địa một
phương lại đi bắt nạt một cảnh giới Luyện Khí, lấy lớn hiếp nhỏ, đây cũng
không phải thanh danh tốt lành gì.