Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 590

Sau khi Tư Nhạc biết vị trước mắt là đại sư huynh cũng sợ hãi thán phục thân

phận của hắn ta. Đại sư huynh Vô Đạo Tông, tông chủ Thái Nhất Kiếm Tông

Thánh Địa của Đông Châu, cường giả tuyệt đỉnh ở đại lục Thần Hành. Mỗi một

thân phận đều là đứng đầu.

Sau khi biết rõ thân phận của người trước mặt, Tư Nhạc không chút khách khí

thỉnh cầu Diệp Lạc chỉ điểm cho mình, nàng thật sự không nghĩ ra cuối cùng

phải làm thế nào mới có thể ngộ ra thứ mà sư tôn nói.

Sau khi Diệp Lạc biết được Tư Nhạc gặp khó khăn, hiển nhiên cũng bằng lòng

giúp đỡ Tư Nhạc. Chỉ có điều sau khi biết chuyện Tư Nhạc muốn làm, Diệp Lạc

lập tức hối hận vì bản thân đã sảng khoái nhận lời giúp đỡ như vậy.

Đại đạo chi âm?

Đại đạo chi âm là cái gì? Có thể ăn được không?

Diệp Lạc không hiểu gì, hắn ta nhìn nhạc cụ đầy điện, rồi nhìn Tư Nhạc trong

lòng tràn đầy mong đợi, quả thực không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn ta có thể nói hắn ta hoàn toàn không hiểu âm nhạc sao? Nhưng nếu nói ra,

chỉ sợ uy nghiêm đại sư huynh của hắn ta sẽ không còn nữa.

Trong đầu nổi lên vô số suy nghĩ, Diệp Lạc suy tư hồi lâu mới mở miệng.

“Khụ, cửu sư muội, ta cảm thấy, sư tôn, sư tôn có ý muốn kêu ngươi cẩn thận

quan sát thế giới này, đại đạo chi âm không chỗ nào không có, chỉ khi cẩn thận

quan sát mới có thể phát hiện được.”

Diệp Lạc cũng chỉ có thể kiên trì nói.

“Cẩn thận quan sát thế giới này? Nhưng đại sư huynh, ta cảm thấy ta đã quan

sát cẩn thận lắm rồi.”

Tư Nhạc nhíu mày, nói.

“Chuyện này…”

Diệp Lạc trầm mặc.

Hắn ta thực sự không biết đại đạo chi âm là gì.

Sau khi lo trái nghĩ phải, hắn ta tiếp tục thăm dò mở miệng.

“Cửu sư muội, lúc nãy ngươi nói ngươi cảm thấy đại đạo chi âm hẳn được sinh

ra trong bát âm chi nhạc đúng không?”

Diệp Lạc dò hỏi.

“Đúng vậy, theo như suy nghĩ của ta thì quả thực là vậy. Nhưng sư tôn lại nói

đại đạo chi âm không chỗ nào không có, điều này khiến cho ta nghĩ mãi mà

không rõ.”

Tư Nhạc lắc đầu nói.

“Đại đạo chi âm… Cửu sư muội, đại đạo chi âm theo cách nói của ngươi có

phải là đỉnh phong chí cao của âm nhạc hay không?”

“Đúng vậy, đại sư huynh, đại đạo chi âm là thứ mà toàn bộ âm nhạc giả theo

đuổi cả đời!”

“Vậy, vậy tính ra bát âm chi nhạc cũng gần đại đạo chi âm nhất đúng không?”

“Đúng thế.”

“Vậy nếu dung hợp bát âm chi nhạc, sáng tạo ra đệ cửu âm thì sao? Hay nói

cách khác, dung nhập âm nhạc trong thiên hạ, thứ được tạo ra có phải chính là

đại đạo chi âm hay không?”

Diệp Lạc thăm dò hỏi.

Hắn ta chỉ nói đại, nhưng Tư Nhạc nghe xong tâm thần lại không nhịn được

chấn động…



Bên trong tẩm điện của Tư Nhạc.

Tư Nhạc nghe đại sư huynh nhà mình nói xong thì rơi vào trầm tư.

Dung nhập bát âm chi nhạc? Dung nhập âm nhạc trong thiên hạ? Đại đạo chi

âm không chỗ nào không có?

Ba điểm này khiến tâm thần Tư Nhạc chấn động.

Đại đạo chi âm vẫn luôn tồn tại, nhưng trong thiên hạ chưa từng có ai phát hiện

sự tồn tại của đại đạo chi âm. Có lẽ đại đạo chi âm không thần thánh giống như

trong truyền thuyết. Có lẽ bất kỳ một loại âm nhạc nào đạt tới mức tận cùng

cũng có thể gọi là “đại đạo chi âm”!

Từ trước đến nay đại đạo chi âm không phải là một loại âm nhạc!

Tư Nhạc khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, tiến vào trạng thái ngộ

ra.

“Đây là… ngộ ra sao?”

Diệp Lạc ở bên cạnh ngẩn người. Vừa rồi toàn bộ đều là hắn ta nói mò mà thôi,

những lời nói không hợp thực tế như vậy lại khiến Tư Nhạc ngộ ra hả?

Chẳng lẽ, nói mò mới là vương đạo, nghiêm túc dạy dỗ đều phế?

Diệp Lạc nhớ tới đám đệ tử bị dạy phế của mình, đôi mắt không khỏi sáng ngời,

giống như mở ra một chân trời mới.

Thì ra phải làm vậy mới có thể dạy đệ tử thành tài sao?

Diệp Lạc cảm thấy mình đã hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, Diệp Lạc cũng không

muốn quấy rầy đến Tư Nhạc đang ngộ ra, hắn ta đứng dậy ra khỏi tẩm điện của

Tư Nhạc, bày một lớp kết giới, xem như hộ pháp cho Tư Nhạc. Sau khi hắn ta

bày kết giới xong, quay đầu tiếp tục nhìn Tư Nhạc trong điện, cảm nhận hơi thở

vô cùng huyền diệu quanh người đối phương, khẽ lắc đầu.

“Mấy đệ tử mới của sư tôn đúng là người này yêu nghiệt hơn người kia, so với

bọn ta lúc trước còn yêu nghiệt hơn không ít.”

Diệp Lạc hơi cảm khái.

Hắn ta đã gặp Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, hai sư muội sư đệ kia mạnh đến mức

có chút không hợp lẽ thường. Một sáng tạo, một hủy diệt, trên cơ bản thuộc về

loại cùng cấp thì vô địch. Ở cảnh giới giống nhau, Diệp Lạc không chắc mình

có thể thắng nổi hai sư muội sư đệ này. Điều này khiến cho Diệp Lạc cũng chỉ

có thể cảm khái, đệ tử mới của sư tôn càng ngày càng yêu nghiệt.
Bình Luận (0)
Comment