Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, bên trong tẩm điện
của Sở Duyên.
Ban đầu Sở Duyên còn đang nói chuyện phiếm với mấy người đệ tử mới trở về,
đột nhiên Bạch Trạch đến kêu hắn tổ chức trận đấu hữu nghị giữa đệ tử hai tông
gì đó, khiến Sở Duyên hơi sửng sốt. Sau khi phát hiện Bạch Trạch nghiêm túc,
Sở Duyên cũng nghiêm túc.
“Đạo hữu, ngươi xác định không phải mình đang nói đùa, muốn tổ chức trận
đấu so tài giữa đệ tử hai tông sao? Bổn tọa nhớ hình như tông môn của các
ngươi chỉ có một đệ tử là Ninh Phàm phải không?”
Sở Duyên chần chừ một chút, nhìn về phía Bạch Trạch cách đó không xa, nói.
“Đạo hữu, chuyện này sao có thể nói đùa được, ta nghiêm túc đấy!”
Bạch Trạch cực kỳ nghiêm túc nói.
“Vậy, đạo hữu muốn để Ninh Phàm so tài với đệ tử nào của bổn tọa? Thân thể
của Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều không tiện, không tốt lắm. Tư Nhạc cũng
thân thể suy yếu, người hầu Từ Ngự còn chưa cai sữa, cũng không ai có thể so
tài với Ninh Phàm.”
Sở Duyên nhướng mày, nói.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân bị mù, Tư Nhạc thì có thể tiêu tán bất kỳ lúc nào,
Từ Ngự mỗi ngày đòi uống sữa, ai có thể so tài với tên tam đao phái Ninh Phàm
này? Nếu đả thương người nào thì Sở mỗ cũng sẽ đau lòng.
Ba đệ tử đều có liên quan tới cảnh giới, còn Từ Ngự, đó chính là Chí Tôn trời
sinh, tương lai không ngã xuống nhất định có thể thành tài. Sau này bảng hiệu
của hắn phải dựa vào Từ Ngự để chống đỡ đấy, sao có thể để Từ Ngự gặp
chuyện không may.
Khi Sở Duyên định từ chối Bạch Trạch, Bạch Trạch lại lên tiếng.
“Cũng không phải so tài với những đệ tử này.”
Bạch Trạch xua tay nói.
“Vậy ngươi muốn để Ninh Phàm so tài với ai?”
Sở Duyên yên tâm rồi.
Nếu không phải bốn người Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân, Tư Nhạc và Từ Ngự, vậy
những người khác cứ chọn tự nhiên. Dù sao những người còn lại đều đã thành
tài, so tài thế nào cũng được.
“So tài với ai? Xin hỏi Sở đạo hữu, đệ tử nào của quý tông là lợi hại nhất?”
Bạch Trạch cẩn thận suy nghĩ một chút, hỏi thăm một câu.
“Đệ tử nào lợi hại nhất? Chuyện này bổn tọa không rõ lắm, không hề chú ý. Càn
Nguyên, Lạc Tuyết, này, trong các ngươi ai lợi hại nhất?”
Sở Duyên hỏi ngay tại chỗ.
Ba người đệ tử đứng cách đó không xa nhìn nhau một cái, đều mở miệng.
“Đại sư huynh.”
Ba người đồng thanh nói.
“Lạc Nhi?”
Sở Duyên hơi sững sờ.
Tên đại đệ tử này của hắn có bản lĩnh như vậy sao?
Thế mà có thể khiến ba người này cùng thừa nhận.
“Vậy thì mời đại đệ tử của đạo hữu đến so tài với đệ tử của ta!”
Bạch Trạch nghe thấy Diệp Lạc là mạnh nhất thì hai mắt tỏa sáng, lập tức nói.
Mạnh nhất rất tốt, mạnh nhất mới tốt, vừa khéo có thể giáo huấn tên đệ tử khốn
nạn kia một trận.
“Đã vậy, Càn Nguyên, ngươi đi gọi đại sư huynh của ngươi, kêu hắn tới đây so
tài với Ninh Phàm.”
Sắc mặt của Sở Duyên rất kỳ lạ.
Hắn nhớ rõ hình như đại đệ tử nhà hắn đã là cảnh giới Độ Kiếp, tên Bạch Trạch
này kêu Ninh Phàm đi đánh nhau với Diệp Lạc hả?
Tên sư tôn này đúng là lương thiện quá đi mà.
Nhưng Sở Duyên cũng không định xen vào chuyện của người khác, để mặc cho
Bạch Trạch làm loạn.
“Vâng, sư tôn.”
Tô Càn Nguyên ngoan ngoãn lên tiếng, lập tức xoay người ra ngoài, chuẩn bị đi
thông báo cho Diệp Lạc biết.
Thấy Tô Càn Nguyên đã đi xa, bấy giờ Sở Duyên mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn
về phía Bạch Trạch.
“Bạch đạo hữu, ngươi có biết cảnh giới đại đệ tử của bổn tọa không?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng hỏi.
“Biết.”
Bạch Trạch nhẹ gật đầu, tuy rằng hắn ta bị thiên địa áp chế, nhưng hắn ta không
phải không có mắt, đương nhiên có thể nhìn thấu cảnh giới của Diệp Lạc.
“Vậy ngươi còn để Ninh Phàm sư điệt so tài với đại đệ tử của bổn tọa, chuyện
này…”
Sở Duyên thật sự cảm thấy càng nói càng kỳ lạ.
Từ trước tới nay hắn đều cảm thấy mình đang gài đệ tử. Bây giờ xem ra tên
Bạch Trạch này cũng giống như vậy, đường hoàng gài đệ tử của mình.
“Không sao, ta muốn giáo huấn tên đệ tử này một chút đấy, để hắn biết trời cao
đất rộng.”
Bạch Trạch híp mắt, trực tiếp nói rõ với Sở Duyên.
Nghe thấy lời này, Sở Duyên hơi sửng sốt. Hắn không ngờ rằng Bạch Trạch lại
thẳng thắn nói ra như vậy, công khai chuyện mình gài đệ tử. Có điều… Nếu gài
tên Ninh Phàm kia, vậy cũng không tệ. Đối với Ninh Phàm, Sở Duyên cũng
không có ấn tượng gì đặc biệt. Một tên cặn bã mà dám rút đao với hắn.
“Thế sao? Vậy dĩ nhiên là được.”
Sở Duyên khẽ gật đầu nhận lời.
Sở mỗ và Bạch mỗ nhìn nhau một cái, hai người nở một nụ cười, một kế hoạch
nhắm vào Ninh Phàm được triển khai.
…
Cùng lúc đó, bên trong tẩm điện của Tư Nhạc.
Thấy Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân và Diệp Lạc tới đây, gặp mặt cửu sư muội Tư
Nhạc một lần. Hai người hàn huyên rất nhiều, coi như làm quen lẫn nhau.