Nếu sau này tên đệ tử này của lão ta thành tài có thể có hiếu bằng một nửa đệ tử
của Vô Đạo Tông thì tốt.
“Thế nào, vẫn chưa hoàn hồn à?”
Bạch Trạch lắc đầu, nhìn về phía Ninh Phàm, mở miệng nói.
Bị đả kích có thể khiến tên đệ tử này thu liễm một chút, đó là chuyện tốt. Nhưng
nếu bị đả kích tới hoàn toàn phế đi, vậy lão ta phải khóc rồi.
“Sư tôn, tại sao… tại sao mấy vị đệ tử của Vô Đạo Tông lại đáng sợ như vậy? Ở
trước mặt bọn họ cả dũng khí rút đao ta cũng không có…”
Ninh Phàm cực kỳ xấu hổ nói.
“Mấy vị đó đều là tồn tại đứng đầu đại lục Thần Hành, ngươi chỉ mới tu hành
được mấy chục ngày, ở trước mặt bọn họ ngươi giống như một đứa trẻ, làm sao
có thể có dũng khí được?”
Bạch Trạch vẫn không đành lòng, nhẹ khuyên bảo một câu.
“Chuyện này thật vô lý…”
Ninh Phàm lẩm bẩm một câu.
“Vô lý cái gì?”
Bạch Trạch tò mò hỏi.
“Có phải bối phận của sư tôn lớn hơn mấy vị đệ tử của Vô Đạo Tông kia
không?”
“Đúng vậy, tuy rằng mấy vị kia tư chất ngút trời, nhưng gặp ta vẫn phải tôn kính
gọi một tiếng tiền bối đấy.”
“Vậy sư tôn, tại sao ta đối mặt với ngài có thể tùy ý rút đao, không hề có chút
trở ngại nào, đối mặt với mấy vị kia của Vô Đạo Tông và sư bá tông chủ, ngay
cả dũng khí rút đao ta cũng không có chứ?”
Bạch Trạch: “?”
Nụ cười trên mặt lão ta trực tiếp cứng ngắc.
Ý gì đây?
Nhìn thấy lão ta thì không hề có chút trở ngại nào, nhìn thấy mấy đệ tử của Vô
Đạo Tông lại không có dũng khí rút đao.
Ninh Phàm đang có ý lão ta còn không bằng mấy người Diệp Lạc sao?
Dù gì lão ta cũng là nhân vật cùng vai vế với Sở Duyên đó.
Tên nghịch đồ này! Nghiệt đồ!
Hai mắt Bạch Trạch hiện lên lửa giận. Nếu không phải thiên địa mới hạn chế
lão ta quá nhiều thì lão ta nhất định phải hung hăng đè tên đệ tử này xuống đất
mà đánh.
Không đúng. Tuy rằng lão ta không thể ra tay, nhưng lão ta có thể để người
khác tới ra tay mà. Lão ta và Sở Duyên quen biết như vậy, cũng rất quen với
mấy người đám Diệp Lạc, hoàn toàn có thể mượn tay đám Diệp Lạc để giáo
huấn tên đệ tử của mình.
Nghĩ tới đây, trên mặt Bạch Trạch lập tức hiện ra một nụ cười xấu xa.
“Đồ nhi, ngươi có biết thân làm một đao khách quan trọng nhất là gì không?”
Bạch Trạch hỏi một câu.
“Là rút đao!”
Ninh Phàm rất quyết đoán, không hề có chút do dự nói.
“Đúng vậy, là rút đao. Nhưng ngươi đối mặt với mấy đệ tử của Vô Đạo Tông lại
không dám rút đao, ngươi có biết vì sao không?”
Bạch Trạch chậm rãi nói.
“Không, không biết.”
Ninh Phàm lắc đầu đáp.
Nghe thấy thế, Bạch Trạch lộ ra nụ cười kỳ lạ, trong mắt lóe hào quang, dường
như đang suy nghĩ chuyện gì.
Lão ta vừa nghĩ vừa mở miệng nói.
“Bởi vì ngươi khuyết thiếu dũng khí của đao khách, thân là người cầm đao, bất
kể đối thủ cường đại đến đâu ít nhất cũng phải rút đao ra khỏi vỏ. Rút đao rồi,
ngươi còn một chút hy vọng sống, không rút đao, chắc chắn ngươi phải chết, có
hiểu không? Rút đao ra khỏi vỏ, cho dù ngươi không phải đối thủ của đối
phương, nhưng ít nhất rút đao rồi, rút đao thì đại biểu cho cơ hội sống.”
Bạch Trạch nghiêm túc lừa gạt.
“Rút đao ra khỏi võ, thì còn một chút hi vọng sống?”
Ninh Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm, lặp lại những lời này mấy lần, cảm thấy vô
cùng có lý. Nhưng vừa nghĩ tới sự đáng sợ của đám Diệp Lạc, hắn ta lại lập tức
cảm thấy mình không được.
“Nhưng mà sư tôn, khí thế của mấy vị kia quá kinh khủng, ta căn bản… căn bản
không thể nào, không thể nào sinh ra dũng khí gì.”
Ninh Phàm trầm mặc.
“Đồ nhi, hôm nay vi sư sẽ dạy ngươi một điều, đối mặt với kẻ địch mình không
thể nào đánh thắng, vậy thì càng phải chiến. Chỉ cần ngươi rút đao ra, quên đi
tất cả phòng bị, theo đuổi một kích toàn lực, tìm đường sống trong chỗ chết,
giành được một chút hy vọng sống, hiểu chưa?!”
Bạch Trạch lại mở miệng lừa gạt, lão ta một lòng muốn kéo Ninh Phàm đi luận
bàn với mấy vị thiên kiêu kia của Vô Đạo Tông, mượn tay những vị thiên kiêu
đó đánh đệ tử của mình.
“Sư tôn, ta… ta hiểu rồi!”
Ninh Phàm hít sâu một hơi, hai tay của hắn ta nắm chặt song đao bên hông.
“Hiểu thì tốt, đã vậy, vi sư dẫn ngươi đi tìm mấy đệ tử của Vô Đạo Tông, chứng
minh thực lực của ngươi với bọn họ!”
Bạch Trạch nói chuyện vô cùng hiên ngang lẫm liệt. Nói xong, lão ta muốn kéo
Ninh Phàm xuống núi, muốn đến Vô Đạo Tông.
“Không, không, không, đừng, sư tôn, chúng ta từ từ nói, để cho ta luyện trước
một chút được không, bây giờ ta mới cảnh giới Luyện Khí mà!”
Ninh Phàm muốn giãy dụa nhưng làm thế nào cũng giãy không ra, chỉ có thể trơ
mắt nhìn mình bị Bạch Trạch kéo xuống núi.
Hắn ta thực sự không được đâu. Bây giờ hắn ta mới là cảnh giới Luyện Khí, tìm
đường sống trong chỗ chết bộ dễ như trở bàn tay hay sao?