“Hơi thở của ngươi hôm nay rõ ràng là đỉnh phong cảnh giới Luyện Khí không
thể tiến thêm được nữa, có thể trực tiếp đột phá cảnh giới Trúc Cơ, hiểu chưa?”
Diệp Lạc kiên nhẫn nói.
“Ưm ừm, hiểu rồi.”
Từ trẻ con gật đầu.
“Vậy ngươi còn không đột phá đi?”
Diệp Lạc có chút không hiểu.
Nếu biết rồi sao còn không đột phá cảnh giới Trúc Cơ? Ở lại cảnh giới Luyện
Khí làm gì? Tu tiên giới cũng không có trợ cấp sinh hoạt cho cảnh giới Luyện
Khí.
“Không được, tông chủ đại nhân nói lầu cao vạn trượng cũng phải từ đất bằng
xây lên, muốn ta luyện kỹ năng cơ bản, ta không thể đột phá…”
Từ trẻ con mơ mơ màng màng nói.
“Vậy bây giờ ngươi là cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, chẳng lẽ còn có thể tiếp
tục luyện khí nữa sao?”
Diệp Lạc cảm thấy ảo não, đứa trẻ này thật ngốc.
“Có thể!”
Từ trẻ con quả quyết gật đầu.
“Có thể? Bây giờ ngươi đột phá thử cho ta xem!”
Diệp Lạc cũng bị chọc giận tới bật cười.
Xem ra sư tôn cũng có lúc nhìn lầm, thu một đứa trẻ khờ khạo như vậy vào tông
môn. Mặc dù không bái nhập môn hạ sư tôn, nhưng cũng coi như là người của
Vô Đạo Tông. Vô Đạo Tông lại có thể cho xuất hiện một kẻ ngu ngơ như vậy
sao.
Bên kia Từ trẻ con nghe thấy Diệp Lạc kêu cậu ta đột phá, đứa nhóc cũng mơ
mơ màng màng nhận lời. Đứa bé ngồi khoanh chân xuống ven đường, nhanh
chóng nhập định, vận chuyển pháp quyết tu luyện cơ sỏw giai đoạn đầu của
cảnh giới Luyện Khí. Linh khí xung quanh nhanh chóng tràn vào cơ thể của đứa
nhóc.
Ầm!
Một âm thanh thanh thúy từ trong cơ thể của Từ trẻ con truyền ra.
Đột phá!
Nhưng vẫn là cảnh giới Luyện Khí!
Diệp Lạc bối rối.
Không phải đã tới cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong sao? Tại sao đột phá không
phải cảnh giới Trúc Cơ?
Khi Diệp Lạc thất thần.
Ầm!
Trên người Từ trẻ con lại vang lên một âm thanh.
Lại đột phá.
Những vẫn là cảnh giới Luyện Khí.
Lúc này Diệp Lạc không nhịn được nữa, đánh thức Từ trẻ con đang nhập định,
hỏi.
“Tiểu gia hỏa, ngươi đột phá như vậy đó hả?”
Diệp Lạc vội vàng hỏi.
“Đúng vậy.”
Từ trẻ con ngoan ngoãn gật đầu một cái.
“Vậy ngươi đột phá đến bây giờ là bao nhiêu lần rồi?”
“Năm mươi chín lần.”
Diệp Lạc: “?”
Cảnh giới Luyện Khí năm mươi chín lần?
Cảnh giới Luyện Khí còn có thể chơi như vậy hả?
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, khu vực cư trú của đệ
tử.
Diệp Lạc bị Từ Ngự làm cho hoài nghi cuộc sống hốt hoảng đi tới đây. Trong
lòng hắn ta có vô số suy nghĩ hiện lên. Cảnh giới Luyện Khí tu rồi tu, có thể tu
tới năm mươi chín lần nữa, vậy hắn ta là cảnh giới Độ Kiếp có phải cũng có thể
tu tới năm mươi chín lần, sáu mươi chín lần, thậm chí cả chín mươi chín lần hay
không?
Đừng nói cảnh giới Độ Kiếp, có phải cảnh giới Đại Thừa cũng có thể làm như
thế hay không?
Diệp Lạc ôm ý nghĩ này, hắn ta suy luận một chút, lập tức cau mày.
Thế cũng không rõ. Người bình thường đột phá một cảnh giới cũng giống như
một cái bình chứa đầy nước, chỉ cần cái bình có thể phá vỡ nắp bình là có thể
thành công biến thành cái bình lớn hơn. Đạt tới đỉnh phong của một cảnh giới
rồi đột phá hoàn toàn là chuyện không thể. Muốn áp chế đột phá, vậy chỉ có thể
tự mình ngăn chặn nắp bình để tránh nước tràn ra ngoài. Nhưng áp chế rồi áp
chế, chẳng phải cái bình sẽ vỡ hả?
Đạo lý tương tự, dùng pháp lực gia cố bình cảnh, đề phòng đột phá, nhưng đề
phòng rồi đề phòng sẽ không khiến bản thân nổ tung sao?
Đây nào phải đột phá gì, đây rõ ràng là tự sát. Nhưng tại sao đứa trẻ kia có thể
làm được?
Đó là vấn đề Diệp Lạc không nghĩ ra.
Chi bằng… Đi lừa lão nhị một phát, kêu lão nhị thử xem?
Hay là thôi đi, lỡ như lão nhị nổ tung, sư tôn không mắng chết hắn ta mới là lạ.
Diệp Lạc không nghĩ ra. Nhưng hắn ta không suy nghĩ bao lâu, bởi vì trước mặt
hắn ta xuất hiện hai bóng người. Nhìn thấy hai bóng người này, Diệp Lạc không
muốn nghĩ những chuyện kia nữa mà tập trung ánh mắt vào hai bóng người kia.
Hai bóng người này đều có tai và đuôi hồ ly, rõ ràng không thuộc về nhân tộc.
“Đây cũng là đệ tử của sư tôn sao?”
Ánh mắt Diệp Lạc sáng lên, hắn ta sải bước về phía trước, muốn gặp mặt hai vị
đồng môn này…
…
Cùng lúc đó, bên kia, trong Hướng Đạo Tông, trên quảng trường.
Ánh mắt Bạch Trạch mang theo ý cười nhìn tên đệ tử chịu đủ đả kích trước mặt
mình.
Từ khi được Sở Duyên chỉ điểm, tên đệ tử này của lão ta giống như bị điên vậy,
gặp ai cũng rút đao, cho dù đã bị lão ta đánh một trận vẫn cả ngày rút đao. Bây
giờ thì tốt rồi, đến Vô Đạo Tông một chuyến, bị đả kích. Có điều, mấy đệ tử
thiên kiêu của Vô Đạo Tông đã trở về, đúng là rất có hiếu, thường xuyên trở lại
thăm Sở Duyên.
Bạch Trạch nhìn thoáng qua bên Vô Đạo Tông, hơi xúc động.