Trương Hàn thờ ơ nói. Hắn vừa nói ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào bốn
phương tám hướng, dường như đang quan sát thứ gì.
“Hửm? Lão nhị, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Diệp Lạc nhướng mày, rất tò mò hỏi.
“Nhìn trận pháp đó, trước khi ta đi đã bày rất nhiều trận pháp cách âm trong
tông, bây giờ trở về thực lực cũng tăng lên rất nhiều, có thể thăng cấp cho
những trận pháp này. Theo thực lực của ta hôm nay, toàn lực bố trí trận pháp
cách âm có lẽ có thể hoàn toàn cách âm, bất kể bên ngoài tông có âm thanh gì,
bên trong tông cũng không nghe thấy. Tương tự, trong tông có tiếng động gì,
bên ngoài tông cũng không nghe được.”
Trương Hàn sờ cằm, tự mình lẩm bẩm.
Hắn ta đang suy nghĩ xem nên bắt đầu thăng cấp những trận pháp này từ đâu.
hắn ta bố trí rất nhiều trận pháp, muốn thăng cấp vẫn có chút khó khăn. Có điều
mặc dù độ khó cao hơn thì hắn cũng phải thăng cấp, đây chính là chuyện liên
quan đến việc thanh tu của sư tôn nhà mình.
“Thôi được thôi được, vậy ngươi từ từ thăng cấp đi, ta vào tông xem thử. Nghe
nói sư tôn nhận thêm mấy đệ tử mới, ta đi gặp bọn họ một cái.”
Diệp Lạc rất tò mò về những đồng môn mới mà mình chưa từng gặp.
Trương Hàn ở bên cạnh nghe vậy cũng hơi động lòng, muốn đi gặp những đồng
môn mới kia. Nhưng trận pháp cách âm này liên quan tới việc thanh tu của sư
tôn, hắn ta không dám qua loa, chỉ có thể dằn ý nghĩ này xuống, nghĩ rằng sau
này đi gặp mấy đông môn mới cũng được nên tập trung suy nghĩ chuyện làm
sao thăng cấp.
Diệp Lạc cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi dạo quanh trong tông, định gặp
mặt những đồng môn mới kia. Hắn ta không biết những đồng môn mới kia ở
đâu, cũng không định dùng thần thức gì gì đó trong tông, hắn ta luôn cảm thấy
dùng thần thức trong tônglà một loại bất kính với sư tôn. Nhưng Diệp Lạc vẫn
rất có mục đích, hắn ta đi về phía khu vực cư trú của đệ tử.
Theo như suy đoán của hắn ta, nhất định mấy đệ tử này đều ở khu vực cư trú
của đệ tử, chỉ cần đến khu vực cư trú của đệ tử thì nhất định có thể gặp những
đồng môn mới kia.
Diệp Lạc một đường đi tới khu vực đệ tử cư trú. hắn ta đi được khoảng một
chén trà thì bỗng dưng sững sờ, ánh mắt chú ý tới một bóng người ven đường.
Nhìn kỹ, đó là một đứa trẻ, thoạt nhìn hình như chỉ có mấy tuổi mà thôi, tu vi
cũng rất thấp, chỉ có cảnh giới Luyện Khí. Có điều hình như tên cảnh giới
Luyện Khí này có chút đặc biệt, pháp lực của cảnh giới Luyện Khí hình như hơi
hùng hậu.
“Thú vị.”
Trong mắt Diệp Lạc hiện lên ý cười.
Chẳng lẽ đây là một trong số những đệ tử mà sư tôn mới thu?
Sư tôn thu một đứa bé làm đồ đệ, thật là thú vị.
Nghĩ vậy, hắn ta cất bước đi tới. Đứa trẻ ngồi xếp bằng ở ven đường hình như
cũng đã phát hiện Diệp Lạc, bỗng chốc mở mắt ra nhìn về phía hắn ta.
“Tiểu gia hỏa, ngươi chính là đệ tử mà sư tôn mới thu à?”
Diệp Lạc ngồi xổm xuống, cười khẽ nói.
“Hả? Cái gì?”
Đứa trẻ “Từ Ngự” trừng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Diệp Lạc, có chút không
hiểu lời Diệp Lạc nói có ý gì.
“Ta hỏi, có phải ngươi là đệ tử sư tôn mới thu hay không?”
Diệp Lạc lắc đầu, lặp lại một lần nữa.
“Sư tôn? Có phải là tông chủ đại nhân hay không? Không phải, ta không phải
đệ tử của tông chủ đại nhân, ta là người hầu mà tông chủ đại nhân thu nhận.”
Từ trẻ con mơ mơ hồ hồ nói.
“Người hầu? Đó là cái gì?”
Diệp Lạc nhíu mày, khó hiểu hỏi một câu.
“Người hầu là người hầu đó, chính là, chính là kiểu giúp tông chủ đại nhân
uống sữa ấy.”
Từ trẻ con sờ đầu nói.
Nghe thấy thế, Diệp Lạc dở khóc dở cười.
Giúp sư tôn nhà hắn ta uống sữa? Đó là cái gì vậy?
Nhưng Diệp Lạc cũng không để ý, xem như hắn ta đã biết đứa trẻ này không
quá thông minh, hỏi còn chẳng bằng không hỏi. Tóm lại, chỉ cần biết tin tức là
được, đứa trẻ này không phải đệ tử của sư tôn.
Nghĩ tới đây, Diệp Lạc đưa tay ra sờ lên đầu đứa trẻ này.
“Tiểu gia hỏa, nếu vậy ngươi có thể nói cho ta biết tại sao hơi thở cảnh giới
Luyện Khí của ngươi hùng hậu như vậy mà vẫn chưa đột phá cảnh giới Trúc Cơ
hay không?”
Diệp Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Cảnh giới Trúc Cơ là gì?”
Từ trẻ con hỏi ngược một câu.
“Chuyện này…”
Khóe miệng Diệp Lạc giật giật.
Cả cảnh giới tu luyện cũng không biết, xem ra hình như sư tôn chẳng dạy bảo
bao nhiêu. Nhưng cũng đúng, theo tính tình của sư tôn, nếu dạy bảo mới là kỳ lạ
đấy.
“Mà thôi, cứ để ta tới dạy bảo một phen đi.”
Diệp Lạc sâu kín thở dài, bắt đầu giảng giải một chút thường thức tu luyện cho
đứa trẻ này. hắn ta vừa giảng giải phổ cập đã là nửa canh giờ. Thật sự đứa trẻ
này quá ngốc rồi, ngốc đến mức khiến Diệp Lạc cực kỳ cạn lời. Nhưng chung
quy Diệp Lạc cũng đã khiến đứa trẻ này hiểu cảnh giới tu luyện là gì