Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 585

Cùng lúc giọng nói này truyền tới, mây mù bên ngoài núi Thiên Vụ lẳng lặng

tản đi từng chút một, giống như đang nhường ra một lối đi cho người khác.

Sở Duyên và Ninh Phàm phát hiện khác thường, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên ngoài núi Thiên Vụ có năm bóng người từ bên ngoài tới, đáp

xuống bên ngoài sơn môn Vô Đạo Tông.

Sở Duyên nhìn kỹ lại, thoáng cái liền nhận ra.

Đây không phải là năm tên nghiệt đồ của hắn sao?

Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Hề. Mỗi người

đều là đệ tử từng đâm sau lưng hắn. Sao năm người này lại tới đây?

À, không đúng, Tô Hề là bị hắn kêu ra, bốn người khác không phải đã rời khỏi

tông môn từ lâu sao, sao lúc này lại trở về?

Sở Duyên nhướng mày, thu hồi điểm sáng màu vàng óng ngưng tụ quanh người

hắn.

“Sao các ngươi lại trở về?”

Sở Duyên tò mò hỏi một câu.

“Sư tôn, bọn đệ tử cố ý quay về tông môn để nói lời cảm tạ sư tôn, đồng thời

thăm hỏi sư tôn!”

Diệp Lạc đứng ra, chắp tay nói.

Nói xong, hắn ta không đợi Sở Duyên trả lời, đôi mắt sắc bén như kiếm kia đã

lập tức tập trung vào Ninh Phàm.

“Tiểu gia hỏa, là ngươi muốn rút đao với sư tôn của bọn ta sao?”

Vẻ mặt Diệp Lạc có chút lạnh như băng.

Trong mắt hắn ta, Sở Duyên chính là người hắn ta tôn kính nhất, không thể để

bất kỳ ai không tôn trọng. Tên này lại ngang nhiên muốn rút đao với sư tôn của

hắn ta, làm vậy là đang khiêu khích sư tôn của hắn ta sao?

Đặc biệt là tu vi của người này lại thấp như vậy, còn dám khiêu khích, chuyện

này thật quá trớn.

Trước mặt Diệp Lạc, Ninh Phàm vẫn không có chút sức chống cự nào. Cho dù

Diệp Lạc không phát ra khí thế gì nhưng thân là cường giả tuyệt đỉnh của đại

lục Thần Hành, khí thế phát ra trong lúc vô tình vẫn có thể khiến Ninh Phàm

cảm thấy rùng mình. Ninh Phàm căn bản không có bất luận dũng khí gì để rút

đao.

“Ta, ta, ta…”

Giọng nói Ninh Phàm run rẩy, không biết nên nói thế nào.

“Được rồi, dừng lại ở đây đi. Sư điệt, lui ra đi, đi tìm sư tôn của ngươi, kêu hắn

dạy bảo ngươi cho tốt.”

Lúc này Sở Duyên bước ra, nhẹ nhàng khoát tay, hơn nữa kêu thiếu niên ngu

ngốc tam đao phái này lui ra.

“Vâng, sư bá tông chủ!”

Ninh Phàm căn bản không dám nói thêm điều gì, đối mặt với khí thế của Diệp

Lạc, hắn ta vẫn lựa chọn lui xuống. Ninh Phàm chạy trối chết, chẳng mấy chốc

bên ngoài sơn môn chỉ còn lại năm người đệ tử và Sở Duyên.

Sở Duyên nhìn năm người đệ tử của mình, hít sâu một hơi, định mở miệng nói

gì đó. Nhưng không đợi hắn mở miệng, năm người đệ tử phía trước đột nhiên

quỳ xuống.

“Đa tạ ân cứu giúp của sư tôn!”

Năm người đệ tử đều mở miệng, vẻ mặt cực kỳ cảm kích. Nếu không có thanh

kiếm gãy của sư ôn, chỉ sợ bọn họ khó mà thoát thân.

“Không cần, không cần phải khách khí…”

Giọng điệu của Sở Duyên kỳ quái đáp lại một câu.

Hắn… Hắn cứu năm người đệ tử này hồi nào?

Tại sao năm người đệ tử này lại nói ân cứu giúp gì đó?

Hắn lờ mờ hồ đồ, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy hắn chỉ có

thể mơ mơ màng màng trả lời một câu như vậy. Quả thực là hắn cũng không

biết đã xảy ra chuyện gì.

“Sư tôn, đệ tử đã hoàn thành tâm nguyện, đa tạ sư tôn…”

Tô Hề bước ra vào lúc này, nói chuyện với Sở Duyên.

Cụ thể nói cái gì, Sở Duyên không nghe kỹ. Giờ phút này hắn hoàn toàn ngơ

ngác. Năm tên đệ tử này tới nay nói bô bô một tràng, cảm tạ các kiểu, ba hoa

các kiểu, khiến Sở Duyên chẳng hiểu ra sao. Hắn mơ mơ màng màng nghe,

thỉnh thoảng nói một câu “Không cần phải khách khí”, “Miễn lễ”.

Sau đó nữa…

Sở Duyên mơ hồ bị năm tên đệ tử đưa lên núi, bảo là muốn tâm sự với người sư

tôn là hắn thật tốt. Sở Duyên đã hoàn toàn bị làm cho bối rối, cứ thế bị năm

người đệ tử đưa lên núi, cả trạng thái vô địch tự động đóng lại cũng không biết.

Cho đến khi hắn lên núi, tiến vào điện mình ở, bấy giờ mới phát hiện trạng thái

vô địch của mình đã không còn.

Đám đệ tử đâm sau lưng này cuối cùng muốn làm gì?!

Không, như vậy không được!

Mau cho vi sư xuống!



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, bên ngoài tẩm điện của Sở Duyên. Diệp Lạc và

Trương Hàn dựa vào một cây trúc, hai người đều trầm mặc im lặng.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua Trương Hàn, trên mặt nở

một nụ cười nhạt.

“Thế nào, lão nhị, ngươi không đi tâm sự với sư tôn sao?”

Diệp Lạc nói vậy.

“Không gấp, dù sao chúng ta đã quay về tông, tạm thời cũng không vội trở về,

sắp tới vẫn còn thời gian, có thể chậm rãi trò chuyện với sư tôn, để lão tam và tứ

sư muội ngũ sư muội hàn huyên với sư tôn trước đi.”
Bình Luận (0)
Comment