Điện chủ Vạn Hồn Điện thấy động tác của đám người kia thì hơi sửng sốt,
muộn màng nghĩ ra.
Thanh kiếm gãy được tông chủ Vô Đạo Tông dùng một chiêu giết chết đại ma,
thế nào cũng không tầm thường đúng không?
Mấy vị kia của Vô Đạo Tông không cần, nhưng bọn họ nhất định cần.
Vì vậy đám người đi muốn đi giành thanh kiếm gãy đó sao?
“Móa! Các ngươi chờ một chút! Thanh kiếm gãy này có duyên với ta, các ngươi
tránh hết ra!”
Điện chủ Vạn Hồn Điện nóng nảy hét một tiếng, vội vàng bay về phía thanh
kiếm gãy kia.
Lão ta đi tới chỗ thanh kiếm gãy, vốn cho rằng nhất định thanh kiếm gãy đã bị
lấy đi rồi, thật không ngờ rằng hơn mười người này không có bất kỳ ai động vào
nó mà tất cả đều đứng ở đó, mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gãy.
Đám người kia vậy mà không đi lấy thanh kiếm gãy kia sao?
Kỳ lạ.
Trong lòng điện chủ Vạn Hồn Điện cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ánh mắt trực tiếp
rơi xuống thanh kiếm gãy kia.
Lão ta vừa nhìn đã lập tức bối rối.
Thanh kiếm gãy này… là một thanh kiếm phàm trần?
Dùng một thanh kiếm phàm trần một phát đập chết tên đại ma kia?
…
Mấy chục ngày sau trận chiến ở Trung Châu, trong khu vực Đông Châu, núi
Thiên Vụ, sơn môn của Vô Đạo Tông.
Sở Duyên đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn. Hắn vốn muốn lẳng
lặng chờ kỳ kiểm tra của tông môn tới, nhưng hôm nay lại có người quấy rầy sự
“thanh tu” của hắn.
Bên cạnh sơn môn.
Sở Duyên nhìn Ninh Phàm tam đao phái hai bên đeo đao, sau lưng vác một
thanh đao ở trước mặt. Hắn có chút mờ mịt. Sao tên này lại chạy tới đây?
Không phải lần trước hắn đã lừa gạt rồi sao, chẳng lẽ chạy tới là muốn hắn lừa
thêm lần nữa?
Còn tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí Bạch Trạch kia nữa, lão ta làm sao vậy? Tu
vi yếu thì thôi, sao cả đệ tử của mình cũng không quản được.
“Sư điệt, ngươi tới đây làm gì?”
Sở Duyên than thở thì than thở, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ thờ ơ lạnh nhạt phù
hợp.
“Sư bá tông chủ, đệ tử tới để rút đao với sư bá tông chủ đây!”
Vẻ mặt Ninh Phàm cung kính thi lễ với Sở Duyên một cái, sau đó hai tay lập
tức cầm hai thanh đao nghịch nhận và tế đao, giống như sẽ rút đao ra khỏi vỏ
bất kỳ lúc nào.
“Rút đao với bổn tọa?”
Sở Duyên cực kỳ mờ mịt.
Cái gì?
Rút đao với hắn cái quỷ gì?
Ngươi tự dưng từ núi Hướng Đạo chạy đến núi Thiên Vụ là muốn nói điều này
sao?
“Đúng vậy, sư bá tông chủ, đệ tử đã hiểu, đã hiểu những lời lúc trước sư bá tông
chủ nói, phải dám rút đao trước tất cả mọi thứ. Vì vậy đệ tử đặc biệt tới để
chứng minh với sư bá tông chủ, đệ tử đã có can đảm rút đao với ngài rồi.”
Ninh Phàm chậm rãi mở miệng.
Nghe thấy lời này, Sở Duyên vốn có vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt trở nên có chút khó
coi. Hắn không thèm để ý tới những lời khác của Ninh Phàm, chủ yếu là câu đệ
tử đã hiểu này, Sở Duyên nghe xong chẳng hiểu sao có cảm giác tâm trạng bùng
nổ. Hắn cũng không biết tại sao vừa nghe thấy câu này tâm trạng đã bùng nổ,
giống như đám đệ tử đâm sau lưng để lại cho hắn ấn tượng không tốt.
Phù…
Sở Duyên hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc.
“Thế nên, ngươi muốn rút đao với bổn tọa sao?”
Giọng điệu của Sở Duyên hơi thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ninh
Phàm, mở miệng nói.
“Đúng vậy, ta đã hiểu ý nghĩa chân chính của hai chữ rút đao, phải dám rút đao
trước tất cả mọi thứ.”
Ninh Phàm mở miệng nói.
Hắn ta vừa nói xong, thanh nghịch nhận kia đã chậm rãi được rút ra khỏi vỏ.
“Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn rút đao với ai?”
Sở Duyên mặt không thay đổi nói. Điểm sáng màu vàng óng quanh người hơi
ngưng tụ, một cỗ hơi thở đại thế thiên địa ép tới.
Đối mặt với Sở Duyên cứ như đối mặt với cả vùng thiên địa, giống như một khi
cãi lại ý chí của Sở Duyên chính là cãi lại ý trời.
“Ta, ta, ta…”
Giờ phút này Ninh Phàm mới cảm thấy mình lại không được. Đối mặt với Sở
Duyên, trong lòng hắn ta không có nổi một chút ý chí chiến đấu, hai tay đều
đang run rẩy.
Rõ ràng lúc trước hắn ta còn cảm thấy mình đã có thể rồi, nhưng bây giờ lúc
thật sự đối mặt với vị sư bá tông chủ này hắn ta mới nhận thức được bản thân rõ
ràng. Vị sư bá tông chủ này không giống với sư tôn của hắn ta, hắn ta đối mặt
với sư tôn còn có thể ung dung rút đao, lúc đối mặt với vị sư bá tông chủ này
căn bản không làm được.
Sở Duyên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Ninh Phàm. Trong đầu Ninh
Phàm nảy lên vô số suy nghĩ, cực kỳ bất lực.
Hai bên cứ giằng co như vậy, tình cảnh trong lúc nhất thời có chút ngưng đọng.
Đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài núi Thiên Vụ truyền tới.
“Rút đao với sư tôn? Không biết ai to gan như vậy, dám rút đao với sư tôn?”