Bọn họ đối mặt với tên đại ma kia hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng
nào, giống như chênh lệch giữa trẻ con và người lớn. Rõ ràng tên đại ma kia
không thuộc về cảnh giới Độ Kiếp, rất có thể là trên cảnh giới Độ Kiếp của thời
Thượng Cổ.
Nhưng một đại ma như vậy, đối mặt với vị kia của Vô Đạo Tông lại không hề
có sức phản kháng. Điều này đã chứng minh cái gì?
Đã chứng minh tu vi vị kia của Vô Đạo Tông còn cao hơn tên đại ma kia. Còn
cao hơn đại ma kia…
E rằng là tiên nhân đúng không?
Nhưng không phải đã nói tiên phàm khác biệt, tiên nhân không thể hạ phàm
sao?
“Vậy… vị Sở tông chủ kia, cuối cùng là cảnh giới gì? Một kích chém chết đại
ma, quá kinh khủng…”
“Đừng bảo là… Đừng bảo là tiên nhân thật đấy nhé?”
“Không, không thể nào! Đại lục Thần Hành không thể nào có tiên nhân được,
nhất định là thời Thượng Cổ còn có những cảnh giới khác, không chỉ có cảnh
giới Độ Kiếp. Phải biết vị đó đã sống không biết bao lâu rồi!”
“Đúng vậy, ta cũng đoán thế, chỉ sợ vị kia của Vô Đạo Tông là tồn tại trên cảnh
giới Độ Kiếp. Trên cảnh giới Độ Kiếp, liệu có phải còn hai cảnh giới hay
không? Nếu không thì tại sao chiến lực của tên đại ma kia và vị đó của Vô Đạo
Tông lại hoàn toàn khác biệt như vậy?”
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ sở dĩ chúng ta gần vạn năm không ai có thể phi thăng
cũng là vì cảnh giới chưa đủ sao?”
“Không, ta cảm thấy đủ rồi cũng chưa chắc có thể phi thăng. Ta luôn có cảm
giác chuyện chúng ta không thể nào phi thăng vô cùng không đơn giản, cũng
không phải vấn đề cảnh giới…”
“Những điều này ta cũng không tò mò, ta tò mò là vị kia của Vô Đạo Tông có
cảnh giới nào.”
Hơn mười người của tông môn ẩn thế Trung Châu đều âm thầm truyền âm trò
chuyện với nhau. Trong lòng bọn họ trừ khiếp sợ ra thì không còn ý niệm gì
khác, cũng không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều.
“Các ngươi hiếu kỳ về cảnh giới của tông chủ Vô Đạo Tông sao? Chi bằng để ta
tới nói cho các ngươi biết nhé?”
Hơn mười người đang truyền âm nói chuyện với nhau, một giọng nói không
biết từ đâu truyền tới, vang lên bên tai hơn mười người.
“Ngươi biết? Vậy ngươi nói thử xem, tông chủ của Vô Đạo Tông có cảnh giới
gì.”
Một người của tông môn ẩn thế Trung Châu không nhịn được truyền âm hỏi
một câu.
“Phàm nhân đó, tông chủ Vô Đạo Tông là cảnh giới phàm nhân, các ngươi tin
không?”
Giọng nói kia lại vang lên trong đầu hơn mười người ở đây.
Sở Duyên là phàm nhân?
Xì xì…
Hơn mười người trực tiếp cười thành tiếng..
Một chiêu của phàm nhân đánh qua hơn mười địa châu, tiêu diệt một đại ma?
Phàm nhân nhà ai mạnh như vậy?
Chậc chậc.
Không phải thật sự có người cảm thấy Sở tông chủ là phàm nhân chứ.
Để bọn họ xem thử lời này là ai nói.
Hơn mười người này nhìn sang tìm nơi truyền âm phát ra. Sau khi hơn mười đôi
mắt nhìn lướt qua một phen, cuối cùng tất cả đều rơi vào Diệp Lạc cách đó
không xa.
“Mẹ kiếp…”
Hơn mười người này sao lại không biết chuyện gì xảy ra. Lại là Diệp Lạc cưỡng
ép gia nhập truyền âm của bọn họ. Đường đường một tuyệt đại cường giả lại có
thể không biết xấu hổ như thế, hết lần này tới lần khác cưỡng ép gia nhập truyền
âm của bọn họ.
“Được rồi, chuyện dừng ở đây, tên đại ma kia cũng đã bị giết, bọn ta không ở lại
nữa, chuyện của Thiên Diễn Tông sau này và chuyện tiếp theo sau vụ náo động
của Trung Châu lần này liền giao cho các ngươi. Lão nhị, lão tam, tứ sư muội,
ngũ sư muội, hôm nay được sư tôn cứu, nên trở về tông môn cảm tạ sư tôn một
chút, các ngươi có muốn trở về với ta hay không?”
Đầu tiên Diệp Lạc cười như không cười nhìn hơn mười người kia mấy lần, sau
đó mới nhìn mấy người đồng môn của mình, mở miệng nói.
“Đại sư huynh, nên như vậy.”
Trương Hàn mỉm cười gật đầu.
“Ừm, tính ra cũng có một khoảng thời gian không trở về bái kiến sư tôn rồi, sẵn
tiện nhân cơ hội này trở về thăm hỏi sư tôn.”
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nhẹ giọng mở miệng.
Tô Càn Nguyên và Tô Hề hiển nhiên không có ý kiến gì.
Năm đệ tử của Vô Đạo Tông đạt được ý kiến thống nhất, đứng dậy định đi
thẳng, căn bản không để ý hơn mười người của tông môn ẩn thế Trung Châu có
nhận lời giúp bọn họ giải quyết tốt hậu quả hay không.
Hơn mười người của tông môn ẩn thế Trung Châu đều đứng đờ ra đó, không
ngờ rằng mấy người Diệp Lạc nói đi là đi, cả việc cho bọn họ thời gian phản
ứng cũng không có.
“Đợi một chút, thanh kiếm gãy kia, bọn Diệp đạo hữu không mang đi sao?”
Điện chủ Vạn Hồn Điện chú ý tới thanh kiếm gãy còn cắm trong cái hố sâu
khổng lồ, không khỏi tò mò hỏi một câu.
Lời này vừa nói ra, hơn mười người đều đồng loạt sửng sốt một chút. Ngay sau
đó cả đám như nghĩ tới điều gì, hai mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt dồn hết tốc
lực bay về phía thanh kiếm gãy kia.