Nhìn thấy rồi!
Hơn mười người đều nhao nhao nhìn về phía quảng trường, vừa nhìn bọn họ đã
có chút bối rối.
Chỉ thấy trên quảng trường nào còn đại ma gì nữa, trống rỗng, cái gì cũng
không có. Nếu không phải dưới đất có một cái hố to, cộng thêm không khí bốn
phía đều trôi nổi ma khí nhè nhẹ, bọn họ thật sự sẽ cho rằng địa ma mới thấy chỉ
là tưởng tượng. Hơn mười người trên bầu trời không khỏi trầm mặc, không hiểu
cho lắm.
Bầu không khí bỗng chốc đọng lại.
“Tên đại ma kia đâu?”
Một người không nhịn được mở miệng, phá vỡ bầu không khí ngưng đọng.
“Đại ma… Mất mạng rồi?”
Tên còn lại hít sâu một hơi, không thể tin được nói ra một câu như vậy.
Tên đại ma này cường đại tới mức nào?
Chỉ ánh mắt đã có thể khiến bọn họ không còn sức chiến đấu, cho dù là bọn
Diệp Lạc thường ngày kiêu ngạo cũng bị ảnh hưởng không ít. Theo sức chiến
đấu của tên đại ma này, chỉ sợ cảnh giới Độ Kiếp đến bao nhiêu sẽ diệt bấy
nhiêu. Nhưng một đại ma như vậy lại bị vị tông chủ hư hư thực thực kia của Vô
Đạo Tông một chiêu tiêu diệt?
Còn là cách khoảng cách vô hạn, từ Đông Châu tới Trung Châu, một kiếm giết
chết sao?
“Đi.”
Bờ môi Diệp Lạc khẽ mở, phun ra một chữ.
Lập tức, bóng dáng hắn ta khẽ động, bay về phía quảng trường Thiên Diễn
Tông, muốn mau đến xem trong quảng trường của Thiên Diễn Tông có tình
huống cụ thể gì để điều tra hay không. Đám người Trương Hàn thấy thế cũng
vội vàng đuổi theo Diệp Lạc. Hơn mười người của tông môn ẩn thế Trung Châu
cũng nhao nhao đi theo.
Một đoàn người lại bay về quảng trường Thiên Diễn Tông.
Trên quảng trường đã không còn bao nhiêu ma khí, chỉ có vài tia lượn lờ thoát
ra. Đám người Diệp Lạc không để ý đám ma khí kia, bọn họ đi tới cái hố to.
Lọt vào tầm mắt là một thanh kiếm gãy huyết sắc đâm vào lòng đất. Thanh
kiếm gãy này chỉ có mũi kiếm và thân kiếm, không có đuôi kiếm.
Mấy đệ tử của Vô Đạo Tông, nhất là những đệ tử cũ như Diệp Lạc và Trương
Hàn, sau khi nhìn thấy thanh kiếm gãy này đồng tử chợt co lại. Bọn họ đều từng
vào tẩm điện của sư tôn nhà mình.
Thanh kiếm gãy này không phải là cái đặt ở góc tẩm điện của sư tôn sao?
Hơn nữa, trước kia thanh kiếm này chưa gãy…
Quả nhiên là sư tôn ra tay…
Trong lòng mấy đệ tử Vô Đạo Tông sợ hãi thán phục.
Hơn mười người của tông môn ẩn thế Trung Châu không biết lai lịch của thanh
kiếm gãy này. Nhưng bọn họ nhìn vẻ mặt của mấy đệ tử Vô Đạo Tông, trong
lòng cũng loáng thoáng có suy đoán. Chỉ là đám bọn họ không được đệ tử Vô
Đạo Tông xác nhận nên không dám nói ra.
“Xin hỏi mấy vị đạo hữu, thanh kiếm gãy này là của sư tôn sao?”
Tông chủ Trấn Thiên Tông Mạc Thành thận trọng hỏi một câu.
“Ừm.”
Diệp Lạc không phủ nhận, gật đầu ừ một tiếng.
Được Diệp Lạc gật đầu thừa nhận, hơn mười người kia suýt chút nữa đã bị dọa
tới quỳ xuống…
…
Trên quảng trường của Thiên Diễn Tông, sắc mặt của hơn mười người tông
môn ẩn thế Trung Châu đều cực kỳ khoa trương. Cả đám ngơ ngác đứng đỏ,
tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Vị đại ma này mạnh bao nhiêu, bọn họ hiểu rất rõ. Theo thực lực của bọn họ,
đứng trước mặt tên đại ma kia chẳng có chút sức nặng nào, cả sức phản kháng
cũng không có. Hay nói cách khác, toàn bộ đại lục Thần Hành ngoại trừ Vô Đạo
Tông ra, đối mặt với đại ma này đều không có một chút sức phản kháng.
Sự cường đại của vị đại ma này nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ. Tồn tại thời
Thượng Cổ không phải người ở thời đại mới như bọn họ có thể đối kháng.
Nhưng một đại ma vô cùng kinh khủng như vậy lại bị vị tông chủ Vô Đạo Tông
cách mấy chục đại châu kia một chiêu tiêu diệt. Mức độ khủng bố này là thứ
bọn họ cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Tạm thời không nói giết chết đại ma này, nếu để bọn họ tới, cho dù bọn họ dốc
toàn lực ứng phó, đứng ở Trung Châu phát động công kích với Đông Châu,
công kích thực sự có thể tới được Đông Châu, nhưng căn bản không thể nào
chính xác trúng mục tiêu được.
Hơn nữa theo bọn họ biết nếu công kích đi quá xa nhất định sẽ yếu đi rất nhiều.
Nói cách khác, một kích của vị kia trên thực tế đã yếu ớt rất nhiều. Nhưng một
kích đã bị suy yếu vô hạn như vậy vẫn trực tiếp giết chết tên đại ma này…
Vị đó của Vô Đạo Tông, cuối cùng tu vi cao bao nhiêu?
Trong đầu hơn mười người này đều nảy lên một suy nghĩ.
Vị đó của Vô Đạo Tông không phải là tiên nhân chứ?
Bọn họ vừa nảy lên ý nghĩ này đã không thể dừng lại, càng nghĩ càng cảm thấy
có khả năng. Theo bọn họ nghĩ, cảnh giới cao nhất chỉ là cảnh giới Độ Kiếp.
Nhưng bây giờ bọn họ chính là cảnh giới Độ Kiếp, hơn nữa thuộc về loại cực
hạn cảnh giới Độ Kiếp