Đúng lúc này, dị tượng chợt xảy ra.
Vèo!
Một tiếng xé gió từ phía đông mà đến, chợt nổ vang, kèm theo tiếng xé gió vang
lên, một cỗ đại thế của thiên địa ầm ầm giáng xuống…
…
Thiên Diễn Tông, trên quảng trường. Ma khí cuồn cuộn bao phủ toàn bộ Thiên
Diễn Tông. Trong sân rộng, tên đại ma kia đang kiêu ngạo.
Tuy rằng gã đã sống lại, thoát ra, nhưng thực lực dù ít dù nhiều đều vì bị phong
ấn quá lâu mà bị ảnh hưởng một chút. Trong mắt gã, chỉ cần nuốt chửng mấy
tên thiên kiêu nhân tộc trước mắt, nhất định thực lực của gã có thể trở lại đỉnh
cao trong nháy mắt. Chỉ cần thực lực của gã trở lại đỉnh cao, trong thời đại bây
giờ ai có thể giết gã?
Tưởng rằng là thời thượng cổ cường giả xuất hiện lớp lớp sao?
Buồn cười!
Về phần sư tôn mà đám người Diệp Lạc nhắc tới, tên địa ma này hoàn toàn
không để trong lòng. Gã nhìn qua một đầu khác của dây nhân quả, đó chính là
một phàm nhân!
Một phàm nhân hàng thật giá thật!
Muốn lấy một phàm nhân ra lừa gã, thật sự cho rằng ma thì không có chỉ số
thông minh sao?
Tên đại ma này vốn không hề do dự chút nào. Gã hội tụ ma khí, muốn động thủ
với mấy tên thiên kiêu nhan tộc này. Gã đang chuẩn bị ra tay thì còi báo động
trong lòng đột nhiên vang lên, một cảm giác nguy cơ cực hạn truyền tới.
Cảm giác này gã chưa từng có. Lần duy nhất có cảm giác như vậy vẫn là lúc gã
bị vô số cường giả nhân tộc liên thủ phong ấn thời thượng cổ. Lần đó tập trung
vô số cường giả nhân tộc mới khiến cho gã có một chút xíu cảm giác nguy cơ.
Cũng chính vì một chút cảm giác nguy cơ đó, nên gã đã bị phong ấn không biết
bao nhiêu năm tháng. Bây giờ gã lại cảm thấy cảm giác nguy cơ cực hạn như
vậy.
Tên đại ma này không biết cảm giác nguy cơ này đến từ đâu, nhưng gã biết
mình sẽ mất mạng!
Gần như ngay lập tức, hai đầu gối của đại ma quỳ dưới đất, há mồm ra, đang
định cầu xin tha thứ.
Đột nhiên, gã ngẩng đầu nhìn về phía đông của vòm trời.
Vụt!
Tiếng xé gió chói tai vang lên, trong mắt đại ma, một thanh kiếm gãy đang dùng
tốc độ không thể miêu tả lao về phía gã. Trên thân kiếm lập lòe từng trận kim
quang, giống như mang theo đại thế của thiên địa mà đến.
“Không!”
Đại ma tức giận gào thét, trong nháy mắt gã đã biết chuôi kiếm gãy này hướng
về phía gã mà đến.
Gã muốn chạy trốn, nhưng đối mặt với đại thế của thiên địa như vậy, gã lại phát
hiện gã căn bản không thể trốn thoát.
O… o… ng!
Ầm ầm!
Thanh kiếm gãy rơi xuống, điểm rơi rất khéo nhắm ngay tên đại ma kia. Ngay
lúc thanh kiếm chạm đất, một đám mây hình nấm bốc lên, kình phong mãnh liệt
lấy Thiên Diễn Tông làm trung tâm cuốn ra bốn phương tám hướng.
Năm đệ tử của Vô Đạo Tông Diệp Lạc và mười mấy người của tông môn ẩn thế
Trung Châu còn đang áp chế tạp niệm tà ác đều bị luồng kình phong này hất
tung, bị thổi bay ra ngoài. Trong số đó mạnh nhất là Diệp Lạc cũng không thể
nào khống chế thân thể. Bọn họ thụt lùi cả mấy vạn mét mới hòa hoãn được.
Sau khi hòa hoãn một lúc, mắt cả đám đều trừng rất to, nhìn về phía Thiên Diễn
Tông, không hiểu cho lắm.
Nguồn sức mạnh này… rất đáng sợ. Bọn họ đều bị hất bay ra ngoài, càng có thể
cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của sức mạnh này. Bọn họ đều có một cảm
giác, nếu vừa rồi bọn họ bị ảnh hưởng thêm một chút thì chỉ sợ giờ phút này đã
biến thành tro bụi rồi.
“Vừa rồi là thứ gì vậy, các ngươi có ai thấy rõ không?”
Một tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu hơi run giọng nói.
“Thấy, thấy, là một thanh kiếm gãy, từ phía đông chém tới…”
Lại có một người run rẩy trả lời.
Phía đông… phía đông có đại năng gì?
Hình như trừ vị nào đó thì căn bản không còn ai nữa…
Quả nhiên, vị đó vẫn ra tay à…
Vị đó đúng là rất cao minh, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khủng bố như
vậy. Cũng không biết tên đại ma kia có chịu nổi hay không. Công kích kinh
khủng như vậy, nhất định có thể khiến tên đại ma đó bị thương nhỉ…
Trong đầu mười mấy người đến từ tông môn ẩn thế Trung Châu đều không hẹn
mà cùng hiện lên một suy nghĩ như vậy. Ánh mắt của tất cả bọn họ đều tập
trung vào quảng trường Thiên Diễn Tông.
Giờ phút này trên quảng trường Thiên Diễn Tông bị sương mù cuồn cuộn dày
đặc bao trùm, không nhìn thấy rõ tình huống bên trong. Trong đám sương mù
dày đặc này xen lẫn thứu sức mạnh đặc biệt nào đó, cho dù bọn họ đều là cảnh
giới Độ Kiếp cũng không thể nào nhìn thấu, chỉ có thể đứng cách mấy vạn mét,
từ xa quan sát, đợi sương mù tan đi.
Sau khoảng một nén nhang trôi qua, sương mù dày đặc vốn bao trùm trên quảng
trường Thiên Diễn Tông mới từ từ tiêu tán.