Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 580

Nhưng mười mấy người của tông môn ẩn thế kia lại khác. Người trẻ tuổi nhất

trong đám bọn họ cũng đã mấy ngàn tuổi, chứng kiến rất nhiều thứ, tạp niệm

trong lòng vốn nhiều. Bây giờ bị động đến, căn bản không thể nào phân tâm, chỉ

có thể toàn lực khắc chế, không thể nào rảnh tay mà đi chiến một trận với đại

ma kia.

Diệp Lạc thấy chỉ vừa mới đối mặt mà bên cạnh mình đã ít đi hơn mười người,

sắc mặt không khỏi hơi thay đổi. Cảm giác lúc trước của hắn ta suy cho cùng

vẫn sai lầm, đại ma này mạnh đến bất ngờ. Hay nói cách khác, cảnh giới Đại

Thừa mạnh đến bất ngờ. Cảnh giới Đại Thừa và không phải cảnh giới Đại Thừa

hoàn toàn là hai khái niệm.

“Lão nhị, lão tam, tứ sư muội, ngũ sư muội, các ngươi rút lui trước đi, tên đại

ma này, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ.”

Diệp Lạc rất quả quyết nói một câu như vậy.

“Đại sư huynh…”

Mấy người Trương Hàn vừa định nói chuyện, một giọng nói lạnh lùng từ bên

trong ma khí truyền ra.

“Các ngươi trốn không thoát đâu! Cho dù các ngươi là thiên kiêu, là kỳ tài,

nhưng hôm nay vẫn phải bỏ mạng, hóa thành chất dinh dưỡng của ta!”

Trong ma khí cuồn cuộn, cặp mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào đám người Diệp

Lạc như vậy. Như nhìn ra đám người Diệp Lạc muốn đi, nó trực tiếp mở miệng

vạch trần.

Nghe thấy thế, Diệp Lạc hít sâu một hơi, quay mặt về ma khí cuồn cuộn, chậm

rãi mở miệng.

“Các hạ, bọn ta tự biết không phải đối thủ của ngươi, cũng biết lần này là bọn ta

mạo phạm, kính xin các hạ thứ tội. Nhưng sư tôn của bọn ta là một vị đại năng

tuyệt thế, nếu các hạ không muốn sinh thêm sự cố, đề nghị các hạ thả bọn ta đi.

Nếu giết bọn ta, nhất định sư tôn của bọn ta sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Diệp Lạc rất khách khí nói.

Hắn ta đã hoàn toàn có thể khẳng định mấy người bọn họ căn bản không phải

đối thủ của đại ma này. Bây giờ suy nghĩ duy nhất của hắn ta chính là muốn đưa

đám người Trương Hàn an toàn ra khỏi Trung Châu. Vì thế hắn ta cũng chỉ có

thể lấy tên tuổi của sư tôn mình ra thử ngăn chặn đại ma này.

“Sư tôn của các ngươi?”

Trong ma khí cuồn cuộn truyền ra một câu nói như vậy.

Một khắc sau, ma khí vốn dày đặc chậm rãi tan ra, một bóng người từ bên trong

lộ ra. Bóng người này nửa người dưới là ma khí trôi nổi, không có chân, nửa

người trên không khác với nhân loại lắm, chỉ có điều mọc ra bốn con mắt, diện

mạo hơi xấu xí, trừ những điểm đó ra thì không khác gì người thường. Bóng

dáng này lộ ra hình dạng, vô cùng hứng thú nhìn thoáng qua năm người bọn

Diệp Lạc.

“Người phân chủng tộc, yêu phân chủng tộc, ma cũng phân chủng tộc. Các

ngươi có biết ta là loại ma nào hay không?”

Đại ma này cứ như vậy nhìn mấy người Diệp Lạc, giọng nói lạnh lùng mở

miệng.

Đám người Diệp Lạc cứ vậy nhìn đại ma này nói chuyện, không trả lời. Bọn họ

cảm thấy đại ma này nói nhảm hết bài này tới bài khác. Bọn họ có thể biết

chuyện này sao?

Thấy cảnh này, đại ma kia cũng không nổi giận mà tự mình mở miệng giải

thích.

“Ma phân chủng tộc, mà ta chính là nhân quả chi ma, chuyên tu nhân quả, dùng

nhân quả chi tuyến lấy mạng người khác, còn có thể dùng dây nhân quả của

người khác mà biết được mọi chuyện của người khác… Cho nên, ta đã sớm

xuyên ra dây nhân quả của các ngươi điều tra rồi! Tên sư tôn trong miệng các

ngươi chỉ là một phàm nhân! Dùng một phàm nhân để dọa ta, nhân tộc các

ngươi thật sự cho rằng ma không có chỉ số thông minh hả?”

Tên đại ma này đưa tay ra, chỉ vào năm người đám Diệp Lạc, lạnh lùng nói.

Lời này vừa nói ra, năm người Diệp Lạc vốn còn hơi phân tâm áp chế tạp niệm

tà ác trong cơ thể đều ngây ngẩn cả người.

Sư tôn của bọn họ là phàm nhân?

Tên đại ma này mới phá phong ấn mà ra, đầu có còn chưa tỉnh táo hả?

Vậy mà còn nói sư tôn bọn họ là phàm nhân?

Sư tôn của bọn họ là phàm nhân, một phàm nhân dạy bảo ra đám người bọn họ

hả?

Chuyện này có buồn cười không?

Có phải tên đại ma này cảm thấy mình rất hài hước hay không?

“Ngươi… đầu của ngươi bị rút gân hả, nói sư tôn ta là phàm nhân?”

Trương Hàn không nhịn được lên tiếng châm biếm.

“Dây nhân quả tuyệt đối không nói dối, sư tôn của các ngươi chính là một phàm

nhân, các ngươi định dùng chuyện này để lừa gạt ta! Các ngươi không cần nói

thêm gì nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi. Hương vị của thiên kiêu nhân tộc các

ngươi, ta nhớ mang máng là rất ngon đấy, không cần lấy sư tôn hay không sư

tôn gì tới dọa ta. Nếu như sư tôn của cá ngươi thật sự siêu mạnh, giờ phút này

nhất định ta đã bị trấn áp, còn có thể yên bình đứng đây nói chuyện sao?”

Đại ma kia lạnh lùng nói.

Nói xong, ma khí cuồn cuộn liền tụ lại. Gã muốn ra tay, cắn nuốt đám người

Diệp Lạc.
Bình Luận (0)
Comment