“Đến rồi.”
Diệp Lạc mặt mày nghiêm túc, thấp giọng lẩm bẩm một câu. Quanh người hắn
ta một trận kiếm khí chợt bắn ra, bao phủ bốn phương tám hướng.
Nghe thấy câu này của đại sư huynh, mấy người Trương Hàn cũng nhao nhao
nghiêm túc, ánh mắt đều nhìn về phía ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông.
Trong mắt của bọn họ, vùng phía sau núi đột nhiên xoáy lên từng trận cuồng
phong. Cuồng phong gào thét, cuốn hết mây đen đầy trời lại, cát đá bay tứ tung,
từ xa nhìn lại giống như tận thế.
“Chém!”
Diệp Lạc trực tiếp giơ Hoang Kiếm lên, một kiếm chém ngang mà đi. Kiếm khí
trong nháy mắt quét qua, chém nát không khí ven đường, bay thẳng về phía vòi
rồng cuồng phong kia.
Ầm!
Kiếm khí lập tức xoắn nát vòi rồng cuồng phong, mây đen đầy trời cũng vì một
kiếm này mà tiêu tán. Mây đen biến mất, bầu trời vẫn trông rất u ám, giống như
bị lực lượng thần bí nào đó bao phủ.
“Đúng là một tiểu bối tài giỏi, khó lường, khó lường.”
“Vậy mà có thể đi tới mức này ở thời đại này, máu thịt của loại tiểu bối Thiên
Kiêu như ngươi nhất định rất ngon…”
Một giọng nói lạnh lùng không biết từ chỗ nào truyền ra, vang khắp toàn bộ
vòm trời.
“Đừng giả thần giả quỷ nữa, cút ra đây đi.”
Diệp Lạc mặt không biểu cảm, Hoang Kiếm trong tay, bóng dáng đứng trong
không trung giống như một Chí Tôn kiếm đạo. Đám người Trương Hàn thấy thế
cũng bay lên không theo, lấy Diệp Lạc làm chủ, đứng sau lưng hắn ta. Hơn
mười tông chủ của những tông môn ẩn thế Trung Châu kia thấy thế cũng bay
lên trời theo. Chỉ có điều hơn mười người này rất tính toán, đi thẳng tới phía sau
đám người Trương Hàn. Phía trước là Diệp Lạc, chính giữa cách bốn đệ tử Vô
Đạo Tông Trương Hàn, sau đó nữa mới là tông môn ẩn thế. Rõ ràng hơn mười
tông chủ của tông môn ẩn thế này đang sợ hãi.
Theo bọn họ nghĩ, tuy rằng Diệp Lạc xung phong đối đầu trực diện với đại ma
đầu kia. Nhưng khó tránh lỡ như đại ma kia để mắt tới bọn họ, vậy thì hỏng bét.
Vì vậy bọn họ không muốn đi đỡ đòn, vẫn lựa chọn đứng phía sau thì tốt hơn…
Cùng lúc đó, vùng núi phía sau Thiên Diễn Tông, từng đợt ma khí âm lãnh mà
kinh khủng tỏa ra, nhanh chóng bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông…
…
Trên quảng trường Thiên Diễn Tông, ma khí bay tới nhanh chóng bao trùm toàn
bộ Thiên Diễn Tông. Vô số trận pháp bố trí bên trên Thiên Diễn Tông lúc tiếp
xúc với ma khí đều ầm ầm vỡ nát, căn bản không có chút sức chống cự nào.
Ngay cả Giới Kỳ Bàn của Đạm Đài Lạc Tuyết bày ra cũng chấn động, giống
như có thể bể tan tành bất kỳ lúc nào. Khí thế của mấy người còn lại hoặc nhiều
hoặc ít đã hơi bị ảnh hưởng.
Đại ma còn chưa xuất hiện, bọn họ đã bị áp chế toàn diện rồi.
Giờ phút này trong lòng bọn Trương Hàn kinh hãi. Ban đầu bọn họ cảm thấy đã
đủ coi trọng tên ma đầu “Đại Thừa” sắp phá phong ấn mà ra này rồi, không ngờ
rằng vẫn còn đánh giá thấp gã. Tên ma đầu này còn chưa xuất hiện đã có thể
khiến thực lực của bọn họ yếu đi nhiều đến thế, vậy chiến lực của bản thể đại
ma phải khủng bố cỡ nào. Nhất là Trương Hàn, sắc mặt đã tái đi.
Hắn ta hoàn toàn không triệu hoán được Thái Âm Tinh Thái Dương Tinh nữa.
Có thể nói chiến lực của hắn ta đã bị giảm năm phần. May mà hắn ta có “Thiên
Địa Đồ”, nếu không thì hắn ta không cần phải đánh nữa.
Những người khác cũng không khác biệt lắm, bị suy yếu không ít. Ngược lại là
Tô Càn Nguyên không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thể tu không bị những thứ này
ảnh hưởng.
“Cẩn thận một chút, ta đã đánh giá thấp thực lực của đại ma này rồi.”
Diệp Lạc nặng nề nói một câu. Toàn thân hắn ta kiếm khí vờn quanh, Vô Tẫn
Kiếm Hồ và Hoang Kiếm đều đang tỏa ra hào quang, chống lại ảnh hưởng của
ma khí này.
“Đại sư huynh, chỉ sợ bọn ta không phát huy được bao nhiêu thực lực.”
Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nặng nề lạ thường.
“Không sao, các ngươi đánh giúp một chút là được.”
Diệp Lạc khoát tay áo, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía sau
Thiên Diễn Tông.
Đám người Trương Hàn còn muốn nói chút gì đó, nhưng không đợi bọn họ nói
ra khỏi miệng.
Ầm ầm…
Lại là một trận tiếng nổ mạnh muốn điếc tai vang lên. Âm thanh này vang lên
trực tiếp ngắt lời đám Trương Hàn.
Chỉ thấy ở ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông bốc lên ma khí cuồn cuộn ngất
trời, một đôi mắt tà ác từ trong đó hiện ra. Đó là một ánh mắt chí tà, chí ác. Đôi
mắt đó từ trong ma khí nhìn chằm chằm đám người Diệp Lạc. Chỉ nhìn chăm
chú lại khiến trong lòng đám người Diệp Lạc dâng lên vô số ý nghĩ tà ác trong
đầu.
Trong lòng mỗi người đều có một mặt tà ác, đôi mắt này dường như có thể khơi
dậy những mặt tà ác trong lòng bọn họ.
Năm đệ tử của Vô Đạo Tông Diệp Lạc còn đỡ, bản thân là con cưng của trời,
thiên phú vô cùng cường đại, cộng thêm tuổi tác không lớn, không có nhiều trải
nghiệm, tạp niệm tà ác trong lòng hiển nhiên cũng không có bao nhiêu, rất dễ
dàng khống chế