Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 578

“Chỉ chuyện này thôi hả? Chư vị ở đây đều là tồn tại đứng đầu đại lục Thần

Hành, quản hắn là đại ma khỉ gió gì, dám ra đây, ta gọt hắn là xong việc.”

“Không đúng, bần đạo cảm thấy vô cùng không đúng, dùng thực lực của một

mình Diệp đạo hữu đã đủ để trấn áp chúng ta, nếu thật sự đơn giản như vậy thì

Diệp đạo hữu cần gì phải tìm chúng ta tới chứ? Hơn nữa mấy người Diệp đạo

hữu bọn họ vẫn luôn thủ thế sẵn sàng đón địch, chỉ sợ chuyện này không đơn

giản như vậy…”

Hơn mười người thảo luận liền phát hiện có lẽ chuyện này căn bản không đơn

giản. Đặc biệt là người cuối cùng đã nói ra trọng điểm.

Một mình Diệp Lạc là có thể trấn áp toàn bộ bọn họ. Thực lực mạnh, có thể nói

là tuyệt đỉnh. Nhưng lần này đối mặt đại ma, Diệp Lạc lại kêu người gọi bọn họ

chạy tới, định liên thủ trừ ma. Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa chính Diệp Lạc cũng không phải đối thủ của đại ma này… Đại ma

ngay cả Diệp Lạc cũng không phải đối thủ… bọn họ chạy tới hiến thủ cấp hả?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của hơn mười người này không khỏi tối sầm lại.

Năm người bọn Diệp Lạc ở bên kia chờ thấy thế chậm rãi bước ra.

“Các ngươi không cần suy nghĩ nhiều nữa, đúng là thực lực của đại ma này rất

mạnh, chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ.”

Diệp Lạc rất thẳng thắn thừa nhận.

Nghe thấy thế, hơn mười người kia lập tức sinh lòng thoái ý.

Nói đùa gì vậy, kẻ mà Diệp Lạc cũng không phải đối thủ, gọi bọn họ chạy tới

chẳng phải là chịu chết sao?

Trong lòng cả đám bọn họ đều đang suy nghĩ dùng cớ gì để thoát thân. Đám

người Diệp Lạc hiển nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của hơn mười người này.

Diệp Lạc vốn muốn đứng ra nói gì đó, nhưng không đợi hắn ta đứng ra, Tô Hề

im lặng nãy giờ lại mở miệng trước.

“Chư vị, mọi người có biết chuyện gì đã xảy ra trong lịch sử Linh Châu

không?”

Đôi đồng tử hiện ra ánh sáng tím của Tô Hề cứ vậy nhìn chằm chằm vào hơn

mười người kia.

Hơn mười người kia nghe vậy hơi sửng sốt.

Linh Châu?

Đương nhiên là bọn họ nhớ đại châu này. Bởi vì châu này đã từng xuất hiện một

tà ma, dấy lên hạo kiếp ở Linh Châu, khiến toàn bộ đại lục Thần Hành chấn

động. Tà ma kia còn tuyên bố muốn hủy diệt toàn bộ đại lục Thần Hành. Sau đó

bỏ ra rất nhiều sức lực mới ép được tên tà ma kia xuống, phong ấn. Tên tà ma

đó, hình như tên là…

Thiên Diệu Thánh Quân?

Linh Châu chi kiếp đã sớm trôi qua không biết bao lâu, bây giờ Tô Hề nhắc lại

là muốn nói cho bọn họ biết hiện tại bỏ chạy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ

gặp họa sao?

Giống như Linh Châu lúc trước, một khi đại ma này xuất thế ở Trung Châu,

nhất định Trung Châu là nơi đầu tiên gặp nạn, sau đó mới là những đại châu

khác. Mà Trung Châu gặp nạn, vậy chắc chắn là người cao gặp nạn trước. Ở

Trung Châu còn có ai cao hơn bọn họ sao?

Nếu như Trung Châu gặp nạn, nhất định là bọn họ xui xẻo đầu tiên…

Nghĩ tới điểm này, cả đám hơn mười người đều không muốn chạy nữa, nhao

nhao lấy bảo vật của mình ra chuẩn bị đánh một trận.

Vẫn nói giỡn, bây giờ có năm đệ tử của Vô Đạo Tông ở đây, bọn họ lựa chọn bỏ

chạy mà không phải chiến đấu, vậy đợi đến khi năm đệ tử của Vô Đạo Tông rời

khỏi, đến lúc đó mới thật sự là dựa vào chính bọn họ gánh vác.

“Linh Châu chi kiếp ai cũng biết, Linh Châu vốn là một đại châu, lại vì kiếp nạn

đó mà trở nên suy yếu, tới nay vẫn chưa khôi phục được, nếu không muốn

Trung Châu trở thành Linh Châu tiếp theo, vậy kính xin chư vị toàn lực ứng

phó.”

Tô Hề mở miệng nói.

Thiên Diệu Thánh Quân dấy lên hạo kiếp ở Linh Châu ngày xưa chính là

nguyên thần sống nhờ trong viên hải tinh kia của nàng. nàng rất rõ đại ma thế

này xuất thế sẽ mang đến ảnh hưởng gì.

“Yên tâm đi, các ngươi nhiều nhất chỉ đánh phụ một phát mà thôi, ta sẽ chiến

đấu trực diện với đại ma kia.”

Diệp Lạc nhìn lướt qua hơn mười người này, nói như vậy.

“Khụ khụ, đạo hữu nói gì vậy, an nguy của Trung Châu người người đều có

trách nhiệm, sao bọn ta lại chạy trốn chứ, bọn ta nhất định phải thủ vệ Trung

Châu!”

“Đúng vậy, hưng vong của Trung Châu là trách nhiệm của mọi người!”

“Các vị đạo hữu nói có lý!”

Hơn mười người này nhao nhao mở miệng, trong nháy mắt đã biến thành “Nhân

sĩ chính nghĩa” muốn thề sống chế thủ vệ Trung Châu.

Thấy cảnh này, Diệp Lạc lắc đầu, căn bản chẳng muốn nói gì thêm. Sau khi hắn

ta hơi suy nghĩ một chút thì muốn nói với mấy đồng môn của mình gì đó. Hắn

ta há miệng, lời muốn nói còn chưa nói ra khỏi miệng.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm chớp nổ vang.

Bọn người Diệp Lạc nhìn về phía vòm trời, mây đen cuồn cuộn dày đặc kéo tới,

bao trùm toàn bộ vòm trời, từng tia chớp lập lòe xẹt qua, cảm giác đầy áp lực ập

tới.
Bình Luận (0)
Comment