Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 602

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc lập tức do dự.

“Đại sư huynh, như vậy thật sự có thể chứ?”

Tô Hề nghi ngờ hỏi ra khỏi miệng, nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy.

“Vẫn là, vẫn là thôi đi, dù sao đám sư huynh sư tỷ của muội đều thành lập

Thánh Địa, nếu muội không thành lập hình như không tốt lắm. Chi bằng sư

muội vẫn đi thành lập Thánh Địa một phương nhé?”

Cuối cùng Diệp Lạc vẫn lựa chọn từ bỏ, kêu Tô Hề đi thành lập Thánh Địa một

phương thuộc về mình.

“Vậy được rồi, vậy sư huynh, ta nên đi đâu thành lập Thánh Địa, làm thế nào để

thành lập Thánh Địa?”

Tô Hề mở miệng hỏi.

Nghe thấy lời này, Diệp Lạc trầm ngâm một lát, như đang suy tư chuyện này.

hắn ta nhìn Tô Hề, lại nhìn Hoa Thần Y, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

“Thành lập Thánh Địa thế nào, chuyện này để sau rồi nói. Về phần đi đâu thành

lập Thánh Địa… Nếu như là sư muội, vậy đương nhiên Trung Châu tốt nhất rồi.

Muội đã có được uy danh ở Trung Châu, có lẽ bây giờ bên kia còn đang sợ

muội đó, muội đến Trung Châu thành lập Thánh Địa nhất định không thành vấn

đề. Còn lục sư đệ, ngươi định đi đâu xây dựng Thánh Địa?”

Diệp Lạc nói vậy.

“Trung Châu sao…”

Tô Hề lẩm bẩm vài câu, sau đó nhẹ gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã rõ.

“Đại sư huynh, tạm thời ta vẫn không có ý định đi xây dựng Thánh Địa, ta định

về Y Cốc một chuyến trước.”

Hoa Thần Y cũng trả lời một câu.

“Y Cốc? Đệ đang nói đến Thánh Địa y đạo kia sao? Sao thế, Y Cốc có ân oán gì

với đệ hả?”

Diệp Lạc tò mò hỏi một câu.

Hoa Thần Y cũng không có tâm tư giấu giếm, kể lại chuyện trước kia của mình

cho Diệp Lạc.

“Vậy ư? Lục sư đệ, Y Cốc này cũng không có chiến lực cao cấp gì, cần ta giúp

đỡ không? Nếu cần ta sẽ phái một cảnh giới Độ Kiếp qua, vậy là có thể san

bằng Y Cốc này.”

Diệp Lạc nghe xong lập tức mở miệng.

“Không cần không cần, đại sư huynh, chuyện này không cần huynh giúp, ta có

thể tự mình giải quyết.”

Hoa Thần Y vội vàng lắc đầu.

“Vậy được rồi, nếu cần giúp đỡ thì đệ đừng ngại mở miệng, đệ tử Vô Đạo Tông

chúng ta từ trước đến nay đều giúp đỡ lẫn nhau.”

Diệp Lạc vỗ vai Hoa Thần Y, dặn dò.

“Vâng, đại sư huynh.”

Hoa Thần Y liền vội vàng gật đầu.

“Đúng rồi, lục sư đệ, đệ đã đến tông môn của ta rồi, vậy ta và đệ so tài một trận

được không? Ta chưa từng chứng kiến bản lĩnh của lục sư đệ đấy.”

Diệp Lạc đột nhiên mở miệng nói.

Ánh mắt hắn ta nhìn Hoa Thần Y mang theo hứng thú dày đặc.

Hắn ta chưa bao giờ giao thủ với Hoa Thần Y, nhưng hắn ta biết thủ đoạn của

lục sư đệ hắn ta vô cùng kỳ lạ. Nếu như bây giờ Hoa Thần Y đang ở tông môn

của mình thì không cần sốt ruột, hắn ta muốn mở mang kiến thức về thủ đoạn

của vị sư đệ này.

“Hả? So tài? Đại sư huynh, chuyện này không tốt lắm đâu?”

Hoa Thần Y do dự một chút, nói.

“Có gì mà không tốt, giữa đồng môn so tài với nhau chẳng phải là chuyện rất tốt

ư?”

Diệp Lạc mở miệng nói.

“Vậy, vậy được.”

Cuối cùng Hoa Thần Y vẫn nhận lời.

Vị đại sư huynh này không biết thủ đoạn của hắn ta, nhưng hắn ta xem như biết

rõ thủ đoạn vị đại sư huynh này của mình. Hắn ta xem như người hâm mộ của

Diệp Lạc, tất nhiên biết một ít chi tiết về Diệp Lạc. Một tay kiếm thuật, chém

nhân cũng chém tâm, một kiếm phá vạn pháp!

Nhưng biết thì biết, hắn ta cũng không tận mắt nhìn thấy. Bây giờ có cơ hội, hắn

ta cũng muốn mở mang tầm mắt.

“Đã vậy, đi, ra ngoài tông với ta, như vậy tiện thi triển hơn một chút. Ngũ sư

muội, ngươi có muốn đi với bọn ta không?”

Diệp Lạc nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía Tô Hề, hỏi một câu.

“Không cần đâu, đại sư huynh, lục sư đệ, ta ở đây chờ hai người là được.”

Tô Hề lắc đầu từ chối.

Nàng cũng không phải kẻ cuồng chiến đấu, đối với việc Hoa Thần Y có thủ

đoạn gì, nàng cũng không hiếu kỳ.

“Vậy được, ngũ sư muội ở đây đi, có chuyện gì cần có thể căn dặn đệ tử bên

ngoài. Sư đệ, ngươi đi theo ta.”

Diệp Lạc nói xong thì bóng dáng khẽ động, biến thành một luồng kiếm quang

bay ra bên ngoài.

Hoa Thần Y thấy cảnh tượng này bóng dáng cũng biến thành một dòng tử khí đi

theo Diệp Lạc.



Bên ngoài Thái Nhất Kiếm Tông, trong một dãy núi.

Diệp Lạc chắp hai tay sau lưng, chân đạp một thanh phi kiếm ngưng tụ từ kiếm

khí, thờ ơ lạnh nhạt, quanh người kiếm khí vờn quanh, giống như một kiếm tiên

vô thượng.

Trên một tảng đá lớn đối diện hắn ta cũng có một bóng người đứng thẳng.

Trên người bóng người này khoác một kiện đạo bào cổ xưa, quanh người là

mười một thể khí màu sắc khác nhau quấn quanh, hơi thở bí hiểm mà huyền ảo

bao phủ xung quanh. Người này đúng là Hoa Thần Y.

Diệp Lạc và Hoa Thần Y đi vào dãy núi này đúng là định so tài một trận, chỉ có

điều hai người đều không ra tay trước mà đang đứng song song, dường như khí

thế đang va chạm nhau
Bình Luận (0)
Comment